6.

516 67 19
                                    

Nghĩ nghĩ nghĩ, nghĩ thế nào cũng không thể tự làm cho tâm trạng tốt lên được, Quách Thừa hắn thật ác, động tác có cần phải thành thật trốn tránh cậu như vậy không a. Nhiều khi Trịnh Phồn Tinh thật sự chỉ muốn dạy hắn cách ăn nói ngon ngọt lấy lòng người khác, nhưng làm sao đây, có thể dạy được thành công thì đó đã chẳng phải là Quách Thừa nữa.

Quanh đi quẩn lại, biết vậy đã không để hắn nhìn thấy cậu trong bộ âu phục này, như thế dáng vẻ dù có xấu xí khó coi thế nào cũng sẽ không cảm thấy tự ti như bây giờ.

Trịnh Phồn Tinh à, từ bao giờ, lời nói và ý kiến của Quách Thừa lại quan trọng đối với cậu đến vậy?

Hội trường với sự có mặt của toàn bộ nhân viên trong công ty đều đang tụ họp ở đây, không khí huyên náo và mùi champagne thơm quyến rũ thoang thoảng khắp nơi - đây chính là tiệc tối liên hoan của Phượng Lâm mỗi khi sản phẩm mới được đưa ra thị trường nhận về cơn mưa phản hồi tích cực. Phó tổng Quách của chúng ta cũng thật tài tình, biết trước cả việc Trịnh Phồn Tinh sẽ mang về tiếng vang lớn mà bảo cậu nghỉ ngơi để giữ sức cho tối hôm nay.

Rất nhiều ông lớn từ những thương hiệu trong ngành được mời đến. Ít nhiều gì họ cũng muốn được diện kiến vị tân tổng tài đã kéo Phượng Lâm tại Trung Quốc lên một tầm cao mới thế này rốt cuộc có tướng tá ra sao, tính cách thế nào.

Trịnh Phồn Tinh từ thang máy bước ra, Châu Quỳnh dường như đã đợi cậu ở đây từ lâu, nhìn chàng trai mình hằng ngày vẫn thường túc trực bên cạnh làm việc hôm nay, đúng là khó có thể nào ngờ được.

"Tổng... tổng giám Trịnh... Cậu..."

Thôi rồi, tới cả Châu tỷ cũng muốn chê mình xấu xí. Lát nữa làm sao đối diện với những người khác được nữa đây.

"Tổng giám Trịnh, cậu chính là mỹ nam tử đẹp trai nhất ngày hôm nay. Tôi biết bộ đồ này sẽ hợp với cậu mà."

Chẳng ngờ, Châu Quỳnh lại thốt ra những lời này. Trịnh Phồn Tinh còn tưởng cô nói đùa.

"Châu tỷ, em biết là em trong bộ dạng này rất xấu rồi. Chị có thể nói thật. Không cần miễn cưỡng khen em như vậy."

Tổng giám đốc mỹ nam tự nhận mình ngày hôm nay xấu xí khiến Châu Quỳnh chẳng thể nào chấp nhận nổi. Rõ ràng bộ đồ này ở trên người cậu ấy đẹp như vậy, nổi bật như vậy, không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Vậy mà Trịnh Phồn Tinh lại có thể tự chê chính mình, chẳng lẽ còn muốn đẹp hơn nữa hay sao? Tổng giám Trịnh, nếu cậu còn muốn đẹp hơn nữa, không biết chừng toàn thể nhân viên nữ của tòa nhà này liền muốn bắt cậu đem bỏ vào lồng kính không cho ra ngoài.

"Là ai, là ai cả gan nói cậu xấu? Tôi liền xử lí hắn cho cậu. Còn bây giờ, tổng giám Trịnh à, cậu hãy quên sự chê bai kia đi, tự tin gặp mọi người, chắc chắn không ai có thể chê cậu, dù chỉ là một chữ cũng không thể."

Được Châu Quỳnh khích lệ, Trịnh Phồn Tinh cũng khấm khá hơn đôi chút. Cậu đưa bản thân trở về trạng thái bình tĩnh nhất, đôi chân sẵn sàng tiến vào sâu trong hội trường đầy ánh sáng.

Những vị khách quý được mời tới rất rất nhiều, bản tính khéo léo thu phục người khác của Trịnh Phồn Tinh lại trỗi dậy, khiến cho ai ai lúc này cũng nảy sinh hảo cảm với cậu.

[ Thừa Tinh ] [ Shortfic ] Tổng tài theo đuổi anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ