Phần Không Tên 7

61 0 0
                                    

thành hình dáng con người, bên trong chất đầy muối quăng vào trong nước. Nó thấy sẽ đến mổ. Nhưng nước muối sẽ đâm bị thương mắt của nó, khiến nó nhìn không nhìn thấy gì. Chờ nó thoát ra tkhỏi mặt nước, liền có thể bắt giữ." Ngay cả Hằng Tùng đạo trưởng kiến thức rộng rãi như vậy, cũng là lần đầu tiên nghe nói phương thuốc cổ truyền này, mặc dù nhịn không được hoài nghi, nhưng hắn nói có trật tự, quả thật có tính thuyết phục cao. Phó cung chủ kia lại nói: "Cổ điêu hết sức giảo hoạt, sẽ khó bắt hơn một chút. Nếu lo lắng ra khỏi nước bắt không được nó, liền chuẩn bị cây đuốc, thừa dịp lúc ban đêm đi đến sáo huyệt bắt nó. Mắt của nó trong vòng 3 ngày sẽ không lành được, sẽ ở trong sào huyệt dưỡng thương. Mắt nó không thể lộ ra ngoài ánh sáng, các vị chỉ cần dùng đuốc quăng vào chỗ nó ở, che lại cửa động đừng làm cho nó chạy thoát, như vậy liền dễ như trở bàn tay."
Ch

L

i
chắp tay thi lễ với phó cung chủ, nói : "Đa tạ cung chủ! Tại hạ vô cùng cảm kích!" Phó cung chủ cười quái dị vài tiếng, cũng không nói gì. Vừa lúc Chung Mẫn Ngôn dẫn theo Toàn Cơ tới đây phục mệnh. Tiểu nha đầu kia bộ dạng uể oải, tóc cũng không chải, chỉ buộc lỏng lẻo phía sau lưng, khuôn mặt ngái ngủ, đoán chừng là lúc ngủ bị cưỡng ép kêu dậy. Nàng tiến vào ai cũng không nhìn, chỉ dụi mắt, bỗng nhiên nhìn thấy
Ch

L

i
ở phía trước, không khỏi ngẩn ra, lập tức sắc mặt khổ sở cùng Chung Mẫn Ngôn cùng nhau quỳ xuống, nói : "Tham kiến chưởng môn nhân."
Ch

L

i
mặc dù không thích thấy loại bộ dáng bại hoại này của nàng, nhưng vài ngày không gặp, sắc mặt nàng tái nhợt, gầy đi rất nhiều, chắc hẳn ở Minh Hà động chịu khổ. Hắn cũng nhịn không được có chút đau lòng, hỏa khí không tự chủ liền tiêu tan, hòa nhã nói: "Đứng lên đi. Toàn Cơ, ngươi từ hôm nay không cần ở Minh Hà động. Ngày mai theo chúng ta xuống núi làm nhiệm vụ hái hoa, tối nay nhanh chóng thu thập đồ đạc, hiểu rõ chưa?" Hắn nghĩ tiểu hài tử đều thích đi chơi, tất nhiên vui mừng vô cùng. Ai ngờ Toàn Cơ sửng sốt nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: "Ơ? Ta cũng phải đi sao? Tại sao là ta. . . . . . Việc này. . . . . . Ta có thể không đi không?"
Ch

L

i
ngạc nhiên nói: "Ngươi không muốn xuống núi mở mang kiến thức sao?" Nàng rất thống khoái lắc đầu: "Không muốn."
Ch

L

i
lúc này mới nhớ tới tiểu nữ nhi này tác phong trước sau như một. Tỷ tỷ của nàng cùng các sư huynh khác đều xuống núi dạo chơi rất nhiều nơi, muốn dẫn nàng đi, mỗi lần chỉ trả lời một câu: lười, không muốn động. Hắn không khỏi phát cáu, cau mày nói: "Không đi cũng không được, đã rút thăm trúng, há lại là trò đùa sao? Ngươi nếu còn bại hoại như vậy, liền vào ở Minh Hà động cả đời đừng ra nữa!" Toàn Cơ vừa nghe cả đời phải ở trong Minh Hà động, sợ tới mức hấp tấp gật đầu đáp ứng.
Ch

L

i
tràn đầy từ ái đều bị nàng làm cho chướng khí mù mịt, không kiên nhẫn phất tay bảo nàng lui xuống, mình và những người khác thương nghị chuyện trâm hoa đại hội. Toàn Cơ chậm rì rì đi đến góc phòng, Linh Lung đang ôm nương làm nũng, thấy nàng tới, vội vàng xông tới, cầm tay nàng kêu lên: "Hảo muội muội! Ngươi được ra ngoài rồi! Mấy ngày nay có vất vả lắm không?" Toàn Cơ khẽ gật đầu, lại lắc đầu, nói : "Lúc đầu rất cực khổ, sau cũng thành thói quen. Mỗi ngày chỉ ngủ rồi ăn, không sao cả." Hà Đan Bình vừa thấy Toàn Cơ xuất hiện, nhịn không được liền lệ như suối trào. Nàng lại không muốn nói rõ cho Toàn Cơ lần đi này nguy hiểm cỡ nào, chỉ có thể vuốt vuốt đầu nàng, yên lặng thở dài, trong lòng âm thầm thầm oán
Ch

L

i
ý chí sắt đá. Linh Lung trước thân thiết nói chuyện với Toàn Cơ một hồi lâu, chợt nhớ tới điều gì, liền lôi kéo tay nàng, nhỏ giọng nói: "Toàn Cơ, nếu muội không muốn xuống núi thì nói với phụ thân đi, hai ta thay đổi, ta thay muội đi."
Toàn Cơ lắc đầu như trống bỏi: "Không nên không nên, cha vừa mới nói rồi, nếu ta không đi thì cả đời phải ở trong Minh Hà động! Hảo tỷ tỷ, ta không muốn cả đời đều ở cái loại địa phương đó. Vừa lạnh lại ẩm ướt, đen thủi đen thui, ta ở đó mấy ngày nay, cả người đều đau." Linh Lung nghe nàng nói như vậy, gấp đến độ hung hăng dậm chân, vung tay, ngoảnh mặt chạy. Toàn Cơ không biết làm sao lại đắc tội với tỷ tỷ của mình, lại không đuổi theo, chỉ có thể ngồi trong góc phòng ngẩn người. Nàng vốn đang ngủ trưa, lúc này gọi nàng đến đây cũng không còn chuyện gì, không khỏi tựa vào trên người nương ngủ gà ngủ gật, đầu óc mơ hồ, mắt thấy sẽ lại ngủ. Trong lúc mơ màng, dưới chân tựa hồ có một cái gì đang di chuyển, nàng lười xem, nhắm mắt lại ngủ. Nhưng vật kia lại theo ống quần nàng bò lên, qua lớp quần lụa mỏng manh mùa hè, nó lạnh buốt mà lại mềm mại. Nàng không khỏi trợn mắt nhìn, đã thấy một con rắn nhỏ toàn thân màu trắng bạc đang bò trên đầu gối nàng, cái lưỡi đỏ tươi run rẩy, cái đầu tam giác lúc thì nghiêng bên này lúc lại lệch bên kia, mang lại cảm giác rất khả ái. Toàn Cơ giật nảy mình, vội vàng muốn kêu mẫu thân, ai ngờ quay đầu lại thi không nhìn thấy ai, nguyên lai những người lớn đều đang bận rộn bàn bạc nhiệm vụ hái hoa cùng trâm hoa đại hội. Không có cách nào khác, nàng đang muốn bắt nó quẳng đi, lại nghe trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Đừng đụng nó, sẽ cắn ngươi. Có kịch độc." Toàn Cơ sớm đã ra tay nắm con rắn bảy tấc kia, nghe hắn nói như vậy, mới ngẩng đầu, chỉ thấy đứng đối diện là một người có chiều cao cùng mình không sai biệt lắm, mặc áo bào xanh, dáng người gầy yếu, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ Tu La. Nàng cũng không biết đây là người nơi nào, đành phải ngây ngốc

nhìn mặt nạ của hắn. Người nọ thấy tiểu ngân xà bị nàng thờ ơ nắm trong tay, mắt thấy sẽ mất mạng, không khỏi vội la lên: "Buông nó ra!" "Là của ngươi hả?" Toàn Cơ nhìn con rắn nhỏ trong tay, nó giống như không được thoải mái, vì thế vội vàng ném cho người nọ, "Cho ngươi ." Người nọ nhanh chóng nâng con rắn bảo bối lên xem, cũng may không chết, còn giữ một hơi. Hắn cẩn thận thả con rắn lại vào túi da bên hông, thế này mới quay đầu cả giận nói: "Vì sao lại, muốn bắt nó? !" Toàn Cơ nghe hắn nói không thuần thục lắm, đều là thốt ra ba chữ, chắc hẳn không phải người Trung Nguyên, vì thế bắt chước giọng điệu của hắn, nói: "Bởi vì nó, là tự mình, bò qua đây. Ta cho rằng, nó nhất định, sẽ cắn ta." Người nọ lạnh nhạt nói: "Không thấy được, tiểu ngân hoa, là ta sai. Nhưng ngươi cũng. Bất khả dĩ (không được), giết chết nó. Ác nữ nhân!" Toàn Cơ vô duyên vô cớ bị chửi ác nữ nhân, không khỏi kinh ngạc không hiểu. Cũng may nàng trời sanh tính chây lười, căn bản không nghĩ về việc tốn tinh lực này, bị mắng cũng nhún nhún vai, hoàn toàn không để trong lòng. Nếu là Linh Lung, chỉ sợ lúc này đã sớm đã đánh nhau. Người nọ thấy nàng chẳng những không nói lời nào, ngược lại bắt đầu buồn ngủ, không khỏi càng xấu hổ, lạnh nhạt nói: "Làm sao lại, cho ngươi đi, hái hoa." Toàn Cơ bỗng nhiên mở mắt ra, ngạc nhiên nói: "Ồ? Ngươi vừa rồi không phải nói ba chữ sao! Thì ra ngươi còn có thể nói hai chữ !" Người nọ chỉ cảm thấy cùng nàng hoàn toàn không thể khai thông, còn cho rằng nàng là cố ý giả ngu khoe mẽ, không khỏi chỉ vào mặt nạ của mình cả giận nói: "Ngươi cho rằng, ta là ai? ! Cư nhiên dám, cười nhạo ta!" Toàn Cơ không để ý hỏi: "A, ngươi là ai nha?" Người nọ cả giận nói: "Nhìn mặt nạ!" Toàn Cơ bị hắn làm cho mờ mịt, đành phải ngoan ngoãn nhìn mặt nạ của hắn. Người nọ cười lạnh nói: "Cái này, biết không? Nói, ngươi đối với nó, cái nhìn." Tu La mặt nạ của Ly Trạch cung nổi tiếng khắp thiên hạ, kẻ khác nghe tiếng đã sợ mất mật, hắn cũng không tin có người không biết nó. Toàn Cơ rất nghiêm túc nhìn một lúc lâu, lúc này mới cẩn thận nhỏ giọng nói: "Quá xấu." Xoẹt xoẹt —— hắn nghe âm thanh huyết quản nổ tung của chính mình, "Ngươi. . . . . . Ngươi cho ta, nhớ kỹ!" Ngón tay hắn run run chỉ vào cái mũi của nàng, tức giận đến giọng nói đều thay đổi, "Ngươi. . . . . . Ngươi tên gì? ! Tên!" Toàn Cơ lắc lắc đầu, đang muốn nói cho hắn biết nương nói không thể tùy tiện nói cho người lạ biết tên của mình, lại nghe phía trước có người dùng âm tiết cổ quái kêu một câu gì đó, người nọ lập tức xoay người muốn đi, ngẫm lại lại không cam lòng, quay về lạnh lùng nói với nàng: "Nhớ kỹ cho ta! Ta, kêu, Vũ Tư Phượng!
Ch

Toàn Cơ, ta đã nhớ, của ngươi, tên! Ngươi cho ta, chờ!" Toàn Cơ đầu đầy mờ mịt

Lưu ly mỹ nhân sátWhere stories live. Discover now