Hiện tại Mạch Đinh đang cầm trong tay vài bức thư tình, nhưng không có bức nào là viết cho cậu, tất cả đều là người khác nhờ chuyển cho An Tử Yến, trong lòng cậu có chút không thoải mái. Nhưng cậu vẫn đến lớp học của An Tử Yến, bất quá lại không thấy An Tử Yến đâu. Mạch Đinh tiến lại hỏi thăm một bạn ngồi bàn đầu: "Xin hỏi, An Tử Yến đang ở đâu?"
Nữ sinh nọ cao thấp đánh giá Mạch Đinh, cuối cùng mới miễn cưỡng nói: "Ở thư viện."
"Cảm ơn." Dứt lời Mạch Đinh liền chạy về phía thư viện, chính cậu cũng không biết sao bản thân lại tích cực như vậy, còn là chuyện không liên quan đến mình. Sau khi tới thư viện, Mạch Đinh mất một lúc lâu mới tìm thấy An Tử Yến đang đọc sách, bình thường một bộ bất cần đời hiện tại trở nên đứng đắn, người này có thật nhiều bộ mặt khác nhau.
"Đồng học." Mạch Đinh đè thấp âm lượng ngồi đối diện với An Tử Yến.
An Tử Yến không ngẩng đầu, cũng không lên tiếng. Mạch Đinh đặt đống thư tình trước mặt An Tử Yến, An Tử Yến nhìn nhìn đám phong bì màu hồng nhạt, mặt nhăn mày nhíu, vứt toàn bộ vào thùng rác bên cạnh. Đối với hành vi ác liệt như vậy, Mạch Đinh có chút không nhẫn tâm, nhưng lại ngầm sảng khoái.
"Sao cậu lại vứt hết thư đi, đó dù sao cũng là nỗi lòng của người ta, cậu không xem thử là ai viết ư?"
"Không muốn lãng phí thời gian."
"Việc này sao gọi là lãng phí thời gian, cậu cũng nên dành chút thời giờ sắp xếp quan hệ xung quanh, đừng lúc nào cũng lạnh như băng, nói không chừng sẽ khiến quần chúng căm phẫn đó?" Mạch Đinh bày ra tư thái giáo dục người khác.
"Chuyện của tôi cậu quản nhiều như vậy để làm gì."
An Tử Yến thốt ra lời này, Mạch Đinh lại càng không vui: "Chúng ta là bạn bè a, tôi cũng quan tâm tới việc chung thân đại sự của cậu, cậu cự tuyệt mấy cô gái này làm chi, chẳng lẽ nhiều người đẹp như vậy không ai lọt nổi vào mắt xanh của cậu?"
Ròi sau đó hai người lâm vào trầm mặc, trầm mặc kéo dài khiến Mạch Đinh cảm thấy xấu hổ. Hơn nửa ngày, An Tử Yến mới ngẩng đầu lên, nhìn Mạch Đinh: "Mạch Đinh, tôi có bạn gái rồi."
Mạch Đinh trong lòng liền trầm xuống, rõ ràng hai ngày trước An Tử Yến đưa cho cậu cuốn truyện cổ tích kia, khiến Mạch Đinh cảm nhận ấp áp, nhưng hiện tại tâm tình lại quay trở về điểm xuất phát. Có điều, hạnh phúc dù sao cũng là hắn cho, hắn chọn bố thí hay thu hồi, đều là tự do của hắn. Nhưng trái tim giống như một tờ giấy, bị ai đó vò nát, vò đến đau nhức. Mạch Đinh gắng gượng nở nụ cười: "Chả trách cậu lại cự tuyệt những nữ sinh này, thì ra là có bạn gái rồi, khẳng định là một đại mỹ nhân. Tôi đã bảo mà, người như cậu, sao lại không có bạn gái được cơ chứ, tôi không quấy rầy cậu đọc sách nữa."
Mạch Đinh đứng lên, lại miễn cưỡng cười cười một cái với An Tử Yến, rồi xoay người rời đi.
Đúng a, người như hắn, sao lại không có bạn gái cơ chứ?
Mà tâm tình của mình sao lại như vậy? Hắn có bạn gái hay không thì ảnh hưởng gì đến tình bạn chứ, sao mình có thể thầm nghĩ độc chiếm hắn, đùa à, nếu vậy mình cũng quá tà ác rồi.