3.Gặp gỡ.

662 41 1
                                    

Tiêu Chiến vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên anh gặp Vương Nhất Bác là một buổi chiều đầu thu.

Khi ấy, anh còn là chàng sinh viên thực tập ở một trường cấp ba trọng điểm của thành phố mà anh theo học. Tiêu Chiến là một chàng sinh viên ngoan ngoãn lại chuyên cần, chăm chỉ nên được các giáo viên vô cùng yêu thích. Đó cũng chính là lý do anh được giáo sư giới thiệu tới đây thực tập, vừa để có thêm kinh nghiệm, vừa là dấu ấn đáng giá trong tấm bằng tốt nghiệp.

Nói là trợ giảng, nhưng thực chất công việc của Tiêu Chiến rất nhẹ nhàng. Một tuần anh chỉ cần lên lớp phụ giúp giáo sư vào hai tiết đầu của mỗi buổi sáng, hai tiết mỗi chiều thứ hai và thứ sáu. Thời gian rảnh rỗi, Tiêu Chiến thường đi dạo dọc theo hành lang phía sau dãy nhà dạy học, ngắm nhìn những bóng cây cao lớn xanh rì hay hóng mát bên mái đình cong cong trước hồ nước nhỏ sau trường, nếu có cảm hứng thì sẽ lấy giấy bút phác họa ra vài bức tranh xinh xắn...

Và buổi chiều cuối tháng chín hôm ấy cũng như bao buổi chiều rảnh rỗi khác. Ngày hôm ấy, Tiêu Chiến có hai tiết buổi chiều, học sinh học khối thiết kế không có quá nhiều nên anh không tốn quá nhiều thời gian để chuẩn bị đồ đạc hay hướng dẫn. Tình cờ, buổi học hôm ấy là tiết vẽ tự do; tình cờ, hôm ấy giáo sư lại cho phép anh nghỉ ngơi sớm một chút; tình cờ, nắng hôm ấy đẹp đến lạ và những xúc cảm đẹp đẽ cứ dâng trào trong trái tim anh. Thế là, Tiêu Chiến quyết định mang giá vẽ tìm một góc nhỏ trong sân trường mà vẽ tranh.

Góc nhỏ ấy, Tiêu Chiến cực kì ưng ý. Nó nằm dưới gốc cây ở góc sân trường, phía sau dãy nhà anh dạy học, khuất sau tầng tầng lớp lớp tán ngân hạnh, cạnh bên là những khóm hoa nhài rậm rạp đầy hoa trắng với hương thơm dịu dàng say lòng người. Tìm được góc nhỏ này, Tiêu Chiến đã đắc ý cả ngày, đến ánh mắt cũng long lanh vì vui vẻ và miệng treo mãi một nụ cười mãn nguyện.

Vậy mà, đến khi thực sự mang giá vẽ ra đây ngồi vẽ, Tiêu Chiến mới nhận ra mình đắc ý hơi sớm!

Bởi vì sau khi pha xong bảng màu và trải xong giấy lên khung tranh để vẽ lại tán lá hạnh đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ kia, Tiêu Chiến mới phát hiện ra đấy không phải địa điểm quá lý tưởng để hòa mình vào nghệ thuật. Tiếng trống báo hiệu tiết thể dục đã đến, tiếng ồn ào tràn đến từ sân bóng cách đó không xa của mấy cậu trai, tiếng nói cười, tiếng bóng va chạm, tiếng cổ vũ,... tất cả đều khiến anh thở dài: không phải tự nhiên mà góc nhỏ xinh đẹp này không có lấy một bóng người!

Nhưng vậy thì đã sao? Tiêu Chiến quyết định không để những tiếng ồn ào ấy làm tâm trạng mình bất ổn. Anh cầm lấy cọ vẽ, nhúng nước, bắt đầu vẽ nên những nét đầu tiên cho bức tranh đẹp đẽ ngọt ngào của mình.

Lá hạnh mùa thu dần chuyển vàng, xanh vàng đan xen đung đưa giống như cái chớp mắt ngây ngô của chú mèo lười biếng, thỉnh thoảng lại có đợt lá chầm chậm rơi xuống tựa màn mưa, đậu trên khóm nhài bên dưới. Hoa nhài mùa này còn nở nhiều, hoa trắng nhỏ nhắn đan xen giữa sắc xanh, sắc vàng lấp lánh như ánh sao đêm, tỏa sáng, phản chiếu ánh sáng... Tiêu Chiến ở giữa khung cảnh đẹp đẽ ấy, một thân sơ mi trắng, giữa cơn mưa thu mà đẹp đẽ như chàng hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích. Chàng hoàng tử dịu dàng nhìn lá ngân hạnh, chìm đắm trong bức tranh mình vẽ nên, lãng mạn như một bài thơ tình.

[Bác Chiến] Ngược Sáng.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ