7. Tỏ bày.

420 37 0
                                    



"37.5 độ, hạ sốt rồi, nhưng còn chưa hết hẳn đâu. Em nằm yên đây, ngủ một giấc thật ngon là sẽ đỡ. Mai anh xin nghỉ giúp em."

"..."

"Ngủ đi Nhất Bác, cũng muộn rồi, anh phải về thôi, mai còn có tiết buổi sáng. Để sáng mai anh sang sớm mang đồ ăn sáng cho em, nhé?"

Tiêu Chiến ngồi trên giường đo nhiệt độ cho Vương Nhất Bác, đang định đứng dậy định đi về thì có một bàn tay thò ra khỏi chăn nắm chặt lấy cổ tay anh. Cậu bạn nhỏ từ nãy vùi cả mặt vào trong chăn giờ mới kéo kéo chăn khỏi mặt nhìn anh, đôi mắt vẫn đỏ bừng vì cơn sốt chưa dứt.

"Anh, đêm nay ở lại với em đi..."

"Trời còn mưa to lắm, mà cũng sắp nửa đêm rồi, anh đi về một mình sẽ không an toàn đâu..."

"Anh ở đây, em sẽ không để đèn ngủ, cũng không để đèn hành lang, sẽ không làm anh khó chịu đâu mà..."

Vương Nhất Bác khàn khàn nói, đôi môi khô nẻ phát ra mấy tiếng khiến Tiêu Chiến nhũn tim. Ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ đèn ngủ motor ở đầu giường hắt lên khuôn mặt nhỏ, hòa cùng đôi mắt loang loáng ánh nước khiến Tiêu Chiến không do dự mà đáp ứng.

"Được rồi, anh ở lại với em, em yên tâm ngủ đi, nhé?"

Vương Nhất Bác nghe được câu trả lời vừa ý liền cười thỏa mãn, đuôi mắt cũng cong cong lên vì vui vẻ.

"Thế thì anh đi đánh răng đi, trong tủ cạnh phòng tắm có bàn chả và khăn mặt mới đấy!"

Lúc Tiêu Chiến vệ sinh cá nhân xong, quay lại đã thấy Vương Nhất Bác nằm lui ra phía ngoài giường, chừa lại bên trong một khoảng lớn. Ngước mắt thấy người quay lại, Vương Nhất Bác không để anh lên tiếng đã cướp lời.

"Phòng bên kia em bình thường không dọn dẹp, nhiều bụi bặm lắm, tốt nhất là nằm cùng với em anh ạ."

"Bạn nhỏ Nhất Bác, em không sợ lây bệnh cho anh à?"

"Thế thì em kê gối như thế này, virus không thể chạy sang chỗ anh được nữa rồi. Với cả, em không phải bạn nhỏ!"

Vương Nhất Bác vừa nói vừa mang chiếc gối ôm hình ván trượt đặt vào khoảng trống bên cạnh rồi chỉ chỉ sang chỗ trống còn lại trên giường. Tiêu Chiến thấy vậy không kìm được mỉm cười, trái tim trong lồng ngực bỗng rung động mãnh liệt như có đàn thỏ nhỏ chạy qua. Nhìn vào gương mặt đỏ lên vì cơn sốt của cậu, Tiêu Chiến nuốt nước bọt "Ực" một cái rồi ngoan ngoãn trèo lên giường nằm, không chú ý đến nụ cười nhếch lên bên khóe miệng cậu bạn nhỏ.

Vương Nhất Bác thấy anh yên vị nằm xuống giường liền đưa tay định tắt đèn, Tiêu Chiến nghe thấy động tĩnh vội vàng nói.

"Không cần tắt đèn đâu, anh ngủ được mà, em tắt đèn đi đêm tỉnh giấc lại giật mình đấy."

"Em sợ để đèn anh lại không ngủ được... Mà có anh ở đây rồi, em không sợ tối nữa đâu."

Hai người cứ thế nhìn nhau qua chiếc gối kê ở giữa, mãi một lúc sau Tiếc Chiến mới khé "Ừm" một tiếng. Bóng tối ngập tràn căn phòng.

[Bác Chiến] Ngược Sáng.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ