Hàng xóm mới cạnh nhà Vương Nhất Bác là một mỹ nhân ngốc nghếch.Hai chữ này cũng không phải là nghĩa xấu, thật sự người này tại một số phương diện quá ngây thơ, ngốc đến mức khiến Vương Nhất Bác hoài nghi người ta căn bản chính là cố ý giả bộ.
Một đại nam nhân, trên mặt thường treo một nụ cười xinh đẹp, đôi mắt sáng lại ướt át ngây ngô, thời điểm nghe người khác nói chuyện đặc biệt chuyên chú, nhưng là giống như có đôi khi không hiểu được người khác đang nói gì.
"Nhất Bác a, dì Triệu là chị em tốt của mẹ, Tiêu Chiến ca ca ....là bởi vì khi còn bé một lần sốt cao, tư duy có chút đơn giản. Thằng bé lúc trước ở trường cũ bị ức hiếp nên mới chuyển trường đến chỗ chúng ta, con xem như giữ thể diện cho mẹ, cần phải chiếu cố thật tốt cho thằng bé, đừng để bị người khác khi dễ." Lời của mẹ để Vương Nhất Bác ở trong lòng cười nhạo —— "Nói đùa, mình đường đường Vương Nhất Bác, là nhân vật tiếng tăm hô phong hoán vũ ở trường học, để cho mình chiếu cố một kẻ ngu ngốc? Không có khả năng! Dù là người đó dáng dấp đẹp hơn nữa cũng ......
Cái đệt... thật mẹ nó quá đẹp rồi..."
Ngay giây phút nhìn thấy Tiêu Chiến ở bên kia, Vương Nhất Bác chỉ có thể nghe thấy thanh âm tự vả mặt của bản thân.
Tiêu Chiến dáng dấp nhìn rất đẹp, được người trong nhà sủng thật tốt, tính cách cũng mềm mại , nói chuyện cũng nhẹ nhàng, làn da trắng nõn lại ấm áp mềm mềm, chỉ có bàn tay là không biết chuyện gì xảy ra đều có chút ngăm đen như móng thỏ nướng.Vương Nhất Bác thở dài một hơi, kỳ quái nhìn người trước mắt.
Tiêu Chiến mỉm cười lộ ra hai răng thỏ, "Anh là Tiêu Chiến, chào Nhất Bác đệ đệ~."Vương Nhất Bác dữ dằn quơ nắm đấm, "Không cho phép gọi tôi đệ đệ, không nghe lời tôi đánh anh!"
Tiêu Chiến nhìn hắn một hồi, lại nói "Thế nhưng là em so với anh nhỏ hơn mà, anh chính là muốn gọi em là đệ đệ a, Nhất Bác đệ đệ."
"Không cho phép!"
"Nhất Bác đệ đệ em đừng hung dữ với anh mà, anh sợ..."
..... Vương Nhất Bác tức đến buồn cười "Thật là ngớ ngẩn."
Tiêu Chiến mở to hai mắt nhìn, "Anh không phải, Tán Tán không phải là đồ ngốc."
Vương Nhất Bác cười ngang bướng, "Anh không phải là đồ ngốc thì là cái gì? Ngốc như vậy."
Tiêu chiến gấp đến đỏ mắt, giọng nói cũng có chút run "Không phải mà, Tán Tán không phải là đồ ngốc, Tán Tán chính là Tán Tán."
Con mèo nhỏ ngốc, móng vuốt đều không có mài sắc bén, chỉ biết liên tục lặp lại mấy câu kia.
Không biết vì cái gì, trái tim Vương Nhất Bác không hiểu mềm nhũn ra, "Được được được, anh không phải, anh không phải."
Tiêu Chiến nghiêng đầu, lại cười, mềm mềm ngọt ngào, thật giống bánh gạo nếp.
Ban đêm lúc ăn cơm, Vương Nhất Bác lại nói bóng nói gió hỏi thăm một chút, mới biết được Tiêu Chiến nguyên bản thiên tư thông minh, từ nhỏ đã được người thương yêu, lại không nghĩ chỉ bởi vì một lần sốt cao lại khiến cho hạnh phúc gia đình lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] [H] [Edit] Mỹ nhân ca ca ngốc~
FanfictionHình tượng TC và VNB trong này đều không liên quan đến người thật. TC trong fic có ngốc một xíu vì bị bệnh lúc bé, rất con nít rất đáng iu, đáng iu phát khóc huhu thật sự đấy 🥺 VNB thì bá đạo, si tình và cũng ôn nhu theo kiểu rất riêng chỉ dành cho...