Chapter 2: Ký ức bị đánh cắp

758 70 14
                                    

"Yashiro... là tên tôi sao?"

Thanh âm trong trẻo vang lên, vậy mà lại khiến hai thính giả duy nhất cứng đờ người.

"Cậu... không nhớ một chút gì về cuộc sống trước khi chết à?" Giọng Hanako khàn khàn, hai đồng tử hổ phách khẽ nheo lại, cố gắng giữ không cho bản thân ngã gục. Cậu nhìn thấy cô nhẹ đưa đầu từ trái qua phải, những lọn tóc thừa hai bên thái dương đung đưa.

Không thể nào...
Cô ấy, thực sự quên hết tất cả mọi thứ, bao gồm cả tên mình trước khi chết sao?
Quên cả Kou, cả Mitsuba, cả Aoi...
Cả cậu nữa?

Lồng ngực cậu khẽ nhói lên. Cậu kéo chiếc mũ quân phục xuống, cố gắng không để cô nhìn thấy biểu cảm của cậu lúc này. Chắc hẳn khuôn mặt này bây giờ đang méo mó lắm.

"Liệu hai người... sẽ nghe tôi nói chứ?"

Cậu nghe thấy tiếng va đập của từng bước chân với mặt nước, mỗi lúc một lớn hơn, cho đến khi sự tiếp xúc ấy vừa đủ để cậu có thể nhìn hình thể trước mặt rõ hơn.

Yashiro vẫn mang hình hài nữ sinh mới trải qua 15 nồi bánh chưng. Hai má vẫn phúng phính như hai cái bánh bao, đôi mắt vẫn to tròn như ngọc bảo nguyên chất, sáng hơn bất cứ thứ gì trong thế giới tối tăm của cậu. Nhưng đằng sau đôi mắt ấy lại là một sự xa lạ, giống như đây là lần đầu gặp mặt.

Một kiếp sống của cô, bây giờ có như không.

Giỡn mặt với cậu à?

Nếu chúa có thật và có một thực thể thì cậu đã đến "thăm" và dằn ông ta một trận đã đời rồi. Cho cậu sống một kiếp thoải mái không được thì thôi, sao còn làm phiền cậu ngay cả sau khi cậu chết thế!

Cậu hận!
Hận không thể làm gì về tình hình này, hận không thể giúp người cậu chưa từng, đã và đang rất yêu. Hận nhất là để bản thân trở nên yếu đuối từ cái ngày định mệnh kia.

Bây giờ, cậu chỉ có thể nghe nguyện vọng của cô, thực hiện nó và mong ước rằng cô sẽ sống hạnh phúc dưới lốt hiện tượng siêu nhiên...

"Cậu bắt đầu đi."

Yashiro gật đầu.

"Hai người... có thể giúp tôi lấy lại ký ức không?"
____________
Trời đã thay lớp áo khác rồi. Chuyển sang một tấm vải đen huyền có gắn kim cương, lấp lánh trên những mái nhà. Con thuyền bạc toả ra nguyệt quang bao phủ lấy ngôi trường nhỏ bé ở một thị trấn nọ.

"Cậu không định về hả, Kou?" Hanako quay sang thằng nhóc ngẩn ngơ bên cạnh, đập mạnh một phát vào lưng để nạp lại năng lượng cho nó. "Không phải cậu và anh trai cậu đã chuyển về một căn hộ riêng sao? Bây giờ đã là giờ Dậu (17h - 19h) rồi đó?"

Kou lúc đó mới chợt bừng tỉnh, cậu ngó nghiêng xung quanh một hồi rồi mới đáp: "À, không sao đâu, trước khi đi thám thính về bí ẩn số 8 tôi đã xin về muộn rồi. Cùng lắm 20h rưỡi tôi về xong nghe đại ca ca chửi hai ba câu thôi."

"..."

Hanako ngán ngẩm nhìn Kou. Cậu nhóc 15 tuổi này có vẻ rất tự tin rằng mình sẽ không ăn đánh, bằng chứng chính là nụ cười tươi rói như mặt trời kia. Mà cũng đúng, một kẻ đệ khống như Minamoto Teru không có cái gan đụng vào một sợi tóc của em trai mình đâu.

[DROP] [JSH] Tìm lại kí ứcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ