Phần 8

1.5K 2 0
                                    

Một ngày nọ. Cậu Phúc vừa tắm đi vào phòng. Trông thấy tôi đang gấp đồ vào vali.

- Anh về quê à?

- Ko.... anh sẽ dọn đi.

- Cái gì?

- Ừ.... anh tìm đc 1 phòng ở bên Trần Văn Đang.... anh dọn qua đó anh ở.

Cậu ấy ngồi thần người xuống. Nước mắt tuôn ra. Các bạn ko tin hả. Ngày xưa tôi vô duyên vô cớ như vậy đó. Cậu ấy ko có làm tôi giận 1 chút nào hết. Bởi trc cũng chia tay sau cũng chia tay, chia tay sớm cho bớt đau khổ. Cậu ấy ngồi khóc sướt mướt.

- Đừng có buồn anh làm gì em à, anh sinh ra ko thuộc về em đâu, ngày trước vì 1 người cũng như em mà anh tạm rời ký túc xá... nhưng chỉ ở đc 1 tháng rồi quay về lại ký túc xá... bây giờ cũng vì em mà rời ký túc xá , kể ra thì anh ở đây cũng gần 1 tháng rồi đó chứ.

Cậu ấy dụi nước mắt liên tục.

- Máy vi tính anh tặng cho em luôn đó.... anh ko dọn đâu anh chỉ thấy đồ thôi.

Thật ra thì cái máy đó nó quá cồng kiền, ram ko tới 32 gb. Ổ cứng thì đc 8 gb. Mà ngày xưa đi mua từng món linh kiện và ráp cũ đó. Máy đó giờ ko ai xài nữa. Màn hình bây giờ Accer LCD hết rồi, nó muốn shut down là nó shut down, nó muốn đứng hình là nó đứng, từ lúc do mạng virus tùm lum, lâu lâu cứ safe mode, reboot rồi đứng luôn cái màn hình, mang đi tốn tiền sửa thêm, để có tiền mua cái mới cho xong.

Cậu Phúc mắng trong nước mắt tèm nhèm.

- Anh mang đi đi, con người như anh sẽ bị trời trả báo.

- Ko yêu nữa thì thôi, rủa xả nhau được gì.

Công nhận sách nhiều hơn quần áo nha. Tôi bắt đầu lôi ra.

- Khóc làm gì, trong trường đầy người tốt hơn anh.

- Anh đi đi.... ko cần lo cho tui.

Và như thế tôi cất bước ra đi. Một túi ny lông to là sách buột sau xe, phía trước 1 cái ba lô bự. Tài sản của tôi ko có gì cả. Trước khi qua đây nồi niêu xoong chảo thùng bọng gì tôi gửi lại cho mấy thằng bạn sử dụng rồi.

Lần này tôi ko về ký túc xá đâu. Thử cuộc sống mới khi ở 1 mình xem sao. Thích ai thì dẫn về. Làm phiền thì dọn đi bất ngờ thế thôi. Biết đâu ở 1 mình mà anh Dương tiện ghé ngủ nhợ!

Mỗi chuyến xe lửa đi về , căn phòng lại rung chuyển. Dường như tôi đã quen với những âm thanh.

Buổi tối anh Dương gọi điện thoại cho tôi:

- Ra bờ kè làm với anh một tí.

Tôi hiểu đó là câu rủ ra nhậu của anh Dương.

Quán ốc bờ kè nằm gần đường ray xe lửa. Anh Dương đi với một nhân viên PB của hãng điện tử Samsung. Cậu ấy tên là Lâm. Cậu ấy khá là điển trai. Ngoại hình rất đẹp. Rất dễ để nhận ra cậu ấy là gay, cậu ấy điệu đà ăn nói rất khéo léo và có vẻ như cậu ấy đã outdoor rồi thì phải. Ban đầu tôi cũng ko rõ tại sao anh Dương lại thân thiết với người này. Chờ cậu ấy đi toilet. Tôi liền hỏi anh Dương:

Anh Dương vậtWhere stories live. Discover now