Nhìn 'cậu ấm' nhà tôi đang nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn trên bàn, không chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm không thôi, mà còn nhíu chặt chân mày của mình lại nữa mới ghê ấy chứ. Tôi thật buồn bực.
Thằng nhóc này lại như thế nào nữa đây? (–_–|||
Cùng với tên Orochimaru "đần độn" với nhau, vì "đần độn" trong thời gian quá dài nên đã trở nên ngu si rồi sao?
"Thiếu gia, đây là dùng để ăn chứ không phải là dùng để nhìn chằm chằm, biết không! Bây giờ hiện tại đang bắt đầu là mùa đông, đồ ăn sẽ rất dễ bị lạnh!" Tôi vươn chiếc đũa gõ vào chén cơm ở trước mặt Sasuke để hắn hoàn hồn.
Sasuke ngẩng đầu "Ta không muốn ăn cái này..."
"Ha... thiếu gia ngài đang tập ăn kiêng sao?"
"Không!" Sasuke nhìn chằm chằm vào tôi! "Ta muốn ăn đồ ăn do ngươi nấu."
"......" Hóa ra là như vậy! – 0 – "Em trước hết tạm thời chấp nhận chúng đi, đến tối chị sẽ lại làm cho em ăn!"
Hắn có chút bất mãn mở miệng. "Ta là bệnh nhân..."
Tôi không chút do dự lấy đôi đũa đang cầm trong tay gõ vào đầu hắn. "Vậy thì cũng không nên lãng phí đồ ăn! Lãng phí chính là tội ác. Mau ăn đi!"
Thấy chị gái nhà mình kiên trì như thế...
Sasuke cầm lấy đôi đũa, bưng bát lên, từng chút từng chút một gắp cơm lên ăn, cùng với một chút đồ ăn.
Tôi vừa lòng gật đầu.
Đưa tay ra tính tính. Tôi vụng trộm chạy tới nơi này cũng đã được một tuần rồi, vết thương của Sasuke nhờ vào sự chăm sóc của tôi nên đã dỡ hơn rất nhiều rồi...
Từ sau ngày đó, tôi liền ở trong thôn đó thuê một căn phòng nhỏ ở bên cạnh phòng Sasuke!
Bởi vì vết thương của hắn còn cần phải được điều trị, cho nên tôi không thể rời đi được. Nhưng... lại không thể để cho anh Itachi biết là tôi vụng trộm chạy đến đây và cũng không thể để cho Sasuke biết quan hệ giữa tôi và anh Itachi thật ra cũng không sai lắm, nói thẳng ra là tốt.
Chỉ có điều ngoài dự đoán của tôi, tôi không thể ngờ được hai năm trước anh Itachi đã đi tìm Sasuke, hơn nữa còn nói với hắn là anh ấy đã bắt tôi đi...
Khi Sasuke hỏi tôi làm sao có thể tìm được hắn, tôi liền biết nắm bắt thời cơ nhanh chóng 'mượn nước đẩy thuyền' đi. Nhưng khi nói xong những lời đó chính tôi còn muốn nôn ra nữa cơ, vì nó rất ư là... nhảm nhí....
Tôi nói với Sasuke là, trong một lần tình cờ nào đó, hiếm khi có được thời cơ tốt như vậy, liền lợi dụng cơ hội đó, từ nơi ở của anh Itachi đào thoát!
Sau đó, trong lúc đang lẩn trốn thì tìm thấy quán trọ mà hắn đang ở, vừa khéo lại ở ngay vào phòng ở đối diện phòng hắn!
Bởi vì trong phòng không có nước, nên chuẩn bị sang căn phòng cách vách để mượn phòng tắm... thì lại gặp được hắn.
Với ánh mắt hoàn toàn không tin tưởng kia của hắn. Tôi đành phải thể hiện một tài hoa khác mình thôi, đó là diễn trò......
Một mặt vô cùng chân thành nhìn lại hắn, thể hiện tình ái dào dạt kể lại "chuyện xưa", mà khi nói xong chính tôi cũng phải bội phục với sức tưởng tượng của mình... "Chuyện xưa" đó là... bị "phần tử xấu xa Itachi" ngược đãi...
Mà hiện tại tôi đang đối mặt với hiện thực của cuộc sống... Còn lại là!
Vô cùng đau khổ tiến hành cuộc vận động di chuyển qua lại ở hai nơi.
Vào ban ngày, tôi phân thân ra một bóng dáng, để 'tôi' ở lại Akatsuki, mà thật thể thì đuổi đi tới nơi này của Sasuke... Buổi tối, chờ sau khi Sasuke ngủ thiếp đi, liền để lại một bóng dáng phân thân, để cho 'tôi' ở lại canh chừng Sasuke, bản thể thì lại trở về căn cứ Akatsuki!
May mà bản tính lười của tôi là vô cùng có tiếng, cho nên, tôi để ảnh phân thân của mình ở trong phòng ngủ một ngày, chờ đến buổi tối sau khi tôi về thì sẽ cùng 'tôi' đổi chỗ lại cho nhau, sau đó tôi sẽ làm bộ đi ra ngoài kiếm đồ ăn! Sẽ không có người chú ý tôi vụng trộm trốn đi!
Có mấy lần tôi phải chống lại ánh mắt siêu áp lực của anh Itachi, chỉ vì điều này mà suýt chút nữa tôi đã cho rằng anh ấy phát hiện ra tôi đã gặp được Sasuke!
Thật sự đau tim, thật sự đau tim a......
Nhấm nháp đồ ăn trong miệng, cơn buồn ngủ lại ập tới. Đã một tuần rồi tôi đều chưa từng được ngủ một giấc ngon lành nào cả.
Aizzz...
Nuốt một nguộm cuối cùng xuống, đem chén để xuống.
Lấy tay chống đỡ đầu, xoa xoa huyệt thái dương bởi vì ngủ không đủ mà căng đau lên.
Sasuke ngồi ở đối diện, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Remon. Hắn chú ý tới quầng thâm ngay mắt cô, quầng thâm đó có xu hướng ngày càng khá giống với cái kẻ sử dụng cát, mắt như gấu mèo kia!
Nhíu nhíu mày.
"Mấy buổi tối dạo gần đây, ngươi ngủ không được ngon sao?"
"A!" Trong lòng tôi giật mình, chẳng lẽ hắn phát hiện ra cái gì sao? Lập tức ngây ngốc, miễn cưỡng nở nụ cười. "Không có a, ngủ rất ngon......"
Sau khi nhận đến ánh mắt khinh bỉ của Sasuke, tôi vẫn như trước thể hiện mặt dày ra, cười.
"Cạch." Sasuke buông bát xuống, đứng lên!
"Em muốn làm gì!" Tôi có loại dự cảm bất hảo, cảnh giác, hai tay bày ra tư thế chiến đấu! Nhảy người lên!
Sasuke hoàn toàn không thèm nhìn động tác của tôi, đi đến trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên.
Mặc dù Sasuke không đạt tới được chiều cao của anh Itachi nhưng lại cao hơn so với tôi không ít!
Hai cái đầu sáp lại gần nhau.
Ngẫm lại, cả đời này tôi chỉ có thể cao 1m59...... Tâm tình tôi thật bi phẫn a! Liền khó có thể áp chế được!
Đây là vết thương lòng của cả cuộc đời tôi, từ đầu đến cuối cũng không thể nhích lên nổi 1m60, oán hận này đã đến mức siêu cấp thâm hậu!
Sasuke vươn tay, một tay lấy tôi chặn ngang ôm lấy.
"Này! Em muốn làm gì?"~[*+﹏+*]~ Tôi giãy dụa suy nghĩ muốn từ trong lòng hắn nhảy ra!
Nhưng lại bị hắn gắt gao ôm lấy!
"Tên nhóc nhà em, em cho là miệng vết thương của mình đã tốt lên thì muốn làm gì thì làm à! Nhưng tốt xấu gì chị cũng là chị của em, đừng cho là chị sẽ cho em cơ hội để đè lên đầu chị!"
Tôi ôm lấy cổ hắn, đè trụ lại...
Tiến đến bên tai hắn nói.
Giờ phút này tôi hoàn toàn không có chú ý tới, bộ ngực mềm mại của mình đã hoàn toàn áp ở trong lồng ngực Sasuke, cùng với hắn không hề có một tia khoảng cách...

YOU ARE READING
Chỉ cần em biết đó là anh (Xuyên không - ĐN Naruto - Sasuke x Remon)
FanficTên truyện: Chỉ cần em biết đó là anh Tác giả: Sương Mộc Nhiên Edit: Lã Thiên Di Đăng tải lại trên facebook: Miêu Số chương: 26 Tình trạng: Hoàn Thành Lời của Miêu: Đây là tuyển tập 1 alubm mà Miêu đã đăng lại về 1 truyện mà mình đã đọc ở trên mạng...