Chương 6.
Kim Doyeon đứng trên thang chữ A, đang với lấy thịt khô và lạp xưởng. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân trên lầu, cô ngoảnh lại nhìn một chút, trông thấy ống quần màu đen.
Trong lòng cô nảy sinh một suy nghĩ, ra quyết định rất nhanh treo thịt khô lên vị trí cao hơn, sau đó từ trên thang chữ A nhảy xuống, lại gấp bỏ vào một góc tường, tự mình lại nhào vào nhà bếp, động tác liến thoắng.
Qua vài giây, khi nhìn thấy Choi Yoojung xuống lầu, cô cũng chạy vào nhà bếp, trông thấy Kim Doyeon mặc T-shirt trắng, thắt tạp dề màu đen, cúi xuống xào rau, cô khẽ dao động.
"Cứ thế nhìn tôi thôi à?" Kim Doyeon thờ ơ lên tiếng.
"Tài nấu nướng của Doyeon học từ ai đấy?" Choi Yoojung lấy một quả táo trên cái khay nhỏ cạnh cửa, cắn một cái.
Kim Doyeon thoáng nở nụ cười, xuống dao như gió: "Hồi đó đi làm, sao nấu cơm được? Cũng chẳng kén chọn, thức ăn bỏ hộp cũng như làm cho heo ăn vậy, đói quá thì cũng phải chén sạch. Hai năm trước... bỏ việc, nghĩ đến chuyện kinh doanh khách sạn, nấu nướng rồi đủ thứ, tự học, rồi dần dần rèn giũa."
Choi Yoojung không hề lên tiếng. Chỉ cảm thấy miếng táo trong miệng có chút ngọt, lại có vài phần đắng chát. Cái đắng chát ấy như quá khứ đã qua: Em và Doyeon chưa từng biết nhau.
Kim Doyeon giương mắt nhìn cô: "Còn em? Tài nghệ thế nào?", nhìn vào những ngón tay thon nhỏ trắng nõn của Choi Yoojung, trong tiềm thức một cô gái dịu dàng nữ tính thế này, tài nấu nướng nhất định phải thuộc hàng khá giỏi: "Chẳng lẽ thâm tàng bất lộ, cao thủ giấu nghề?", khẽ cười nói.
Không ngờ khuôn mặt Choi Yoojung ửng đỏ, ném hạt táo vào thùng rác, thành thật thổ lộ: "Món gì em làm cũng không ăn được."
Kim Doyeon rất muốn cười, nhưng lại nể mặt nên nén nhịn.
Dường như để cứu vãn tình thế, Choi Yoojung đặc biệt nhấn mạnh: "Nhưng mà trước đây ba mẹ em nấu cơm cũng ngon lắm. Xíu mại, cá hấp, măng tây xào ... ăn ngon ngang ngửa với mấy nhà hàng có tiếng đó. Khi ấy, có rất nhiều bạn bè thích đến nhà em ăn cơm. Cũng do tài nấu nướng của ba mẹ quá tuyệt nên em mới không biết nấu. Em cho rằng, nếu như năm đó học qua, bây giờ tài nấu nướng, chắc cũng rất đáng khen thưởng..."
Câu cuối cùng còn chưa dứt, Kim Doyeon đã nhoẻn miệng cười bắt lấy khuôn mặt của cô, cúi đầu hôn cô. Ngón tay vẫn còn dính nước, phảng phất mùi cà rốt và bắp ngô. Tay kia thì len giữa lưng cô và vách tường. Đây chính là nụ hôn ngọt ngào, thuần khiết nhất mà Choi Yoojung trải qua. Cô bị hôn đến mức toàn thân run rẩy, cảm giác như có bàn tay của ai đó đang vỗ về. Cô biết, thứ đó thật ra là hơi thở của Kim Doyeon.
Hôn đến khi gương mặt cô đỏ ửng, Kim Doyeon mới sung sướng, khẽ vỗ lên lưng cô một cái: "Mau đi giúp tôi lấy một miếng thịt khô xuống. Buổi trưa làm thịt khô xào hoa tỏi. Không bỏ ớt."
"Vâng!" Choi Yoojung tránh ra hai bước, quay đầu thấy Doyeon vẫn còn nhìn mình, trên gương mặt vui vẻ vẫn phiếm hồng. Choi Yoojung bước nhanh về phía cô, ngẩng đầu, khiễng chân, hôn phớt lên mắt Kim Doyeon một cái, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.
BẠN ĐANG ĐỌC
[DoDaeng] Em Là Ai [Hoàn]
FanfictionKim Doyeon & Choi Yoojung. Em là ai Em đến từ nơi nào. Rồi lại muốn đi đâu. Tôi không muốn biết nữa. Tôi chỉ biết, khoảnh khắc gặp được em, tôi đã quên đi tất cả gian khổ trên đời, chỉ muốn ở cạnh em đến già.