Chương 3.
Thoáng chốc đã nửa tháng trôi qua.
Vào một buổi sáng sớm, Choi Yoojung duỗi lưng rồi rời giường, đẩy nhẹ chiếc cửa sổ bằng gỗ, quan sát mảnh sân tĩnh lặng. Người kia đang đứng dựa lưng vào ghế, tay cầm điếu thuốc được quấn từ lá diệp tử thơm lừng, hình như vừa mới ăn sáng xong. Tối hôm qua cô đưa tay cho Choi Yoojung ngửi mùi thuốc.
Cô lẳng lặng nhìn một lúc lâu, có vẻ nhờ sự xuất hiện của người đó khiến cho sớm mai thay đổi hẳn.
Choi Yoojung mở vali, tìm quần áo mặc.
Mặc dù đã đến thị trấn nhỏ này hơn mười ngày, nhưng cô vẫn có thói quen cho toàn bộ đồ đạc của mình gọn gàng trong vali.
Vẫn như cũ, cô tìm thấy những tờ tiền màu đỏ được nhét đầy trong đó, có khoảng gần một trăm ngàn. Choi Yoojung nhìn chúng, trong lòng bắt đầu cảm thấy bực bội, "Rầm!" một tiếng đóng vali lại.
Kim Doyeon đợi một lúc khá lâu. Nghe có động tĩnh, cô ngẩng đầu, thấy cô mặc một chiếc áo màu xám, kết hợp với quần dài màu đen và giày thể thao đang đi xuống.
Rõ ràng là cô rất đẹp, tao nhã, chắc chắn thu hút bao ánh nhìn của đàn ông & phụ nữ. Vậy mà Choi Yoojung lại luôn ăn mặc theo phong cách bụi bặm. Kim Doyeon hầu như có thể tưởng tượng ra hình dáng khi cô mặc những y phục trang nhã, tươi sáng; có lẽ trông cô sẽ trẻ hơn rất nhiều.
Thế nhưng, như bây giờ cũng được, tuy rằng không quá bắt mắt, nhưng nhìn kỹ cũng thấy cô toát lên vẻ năng động thoải mái.
Người ta có sắc ăn diện gì mà không được.
Nghĩ tới đây, Kim Doyeon mỉm cười.
Bắt gặp nụ cười đó Choi Yoojung liền hỏi: "Cô cười gì?"
Vì hai người cũng đã quen nhau nên ngữ khí của cô cũng khá tùy tiện.
"Không có gì!" Kim Doyeon đứng lên: "Suy nghĩ vài việc thôi."
Hôm nay cô sắp xếp đưa Choi Yoojung đi coi một căn nhà. Nếu cô đã dự tính định cư ở trấn nhỏ này, ở khách sạn không phải là cách hay. Kim Doyeon là người bản địa, mọi việc đều tinh thông; cho nên có cô giúp sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Ra khỏi khách sạn, Kim Doyeon đưa Choi Yoojung lên một sườn dốc, xa xa là hai dãy nhà xếp san sát nhau. Căn nhà cô chọn nằm ở khu đó.
Vừa nhìn thấy căn nhà không quá gây chú ý, hai mặt đều có ánh sáng chan hòa. Là một căn nhà gỗ nho nhỏ, nhưng nhìn cũng khá rộng. Nhìn qua là cô thấy ưng nơi này. Nhà bằng gỗ tự nhiên, vừa nhìn đã biết xây dựng từ khá lâu. Phía cửa ra vào trồng cây hoa giấy màu tím hồng, tuy chưa được rậm rạp nhưng có thể tưởng tượng được cảnh hoa nở quanh khắp nhà. Đi vào bên trong là một khu vườn nhỏ, trang trí khá nhiều đá. Trong góc trồng rất nhiều hoa. Vào gian nhà chính có thể ngửi thoang thoảng mùi hương đặc trưng của gỗ.
Chỉ khi nghiêm túc suy ngẫm mới thấy được căn nhà tinh tế cỡ nào.
Chủ căn nhà là một ông lão tóc hoa râm, Choi Yoojung đi theo ông vào xem phòng, còn Kim Doyeon thì đợi ở bên ngoài. Khi cô bước ra ngoài, hai tay Kim Doyeon đang chống lên khối đá hoa cương, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
[DoDaeng] Em Là Ai [Hoàn]
FanfictionKim Doyeon & Choi Yoojung. Em là ai Em đến từ nơi nào. Rồi lại muốn đi đâu. Tôi không muốn biết nữa. Tôi chỉ biết, khoảnh khắc gặp được em, tôi đã quên đi tất cả gian khổ trên đời, chỉ muốn ở cạnh em đến già.