"Dấu yêu ơi vần thơ tình hoang hoảiAnh viết hoài sao mãi chẳng tròn câu
Cuối đông rồi hạt nắng bỏ đi đâu
Để mong nhớ lại nhạt màu mong nhớ."
***
Khép mắt lại đi em, để anh ru em ngủ.
Để anh đưa em về công viên xưa trong một chiều lá đổ. Em quàng trên vai chiếc khăn đỏ thắm, nhìn anh khẽ cười.
- Em đẹp không?
- Đẹp, em đẹp nhất.
Rồi đưa tay gạt đi chiếc lá còn vương trên vai áo, cúi xuống khẽ hôn lên đôi mắt lúc nào cũng cất giấu một nỗi u hoài sâu thăm thẳm. Em bật cười, đem đôi tay đã lạnh băng của anh ấp vào lồng ngực. Anh biết em không thích mùa đông, em không thích chóp mũi đỏ ửng lên vì buốt giá, em không thích tay của hai người đã đan vào nhau mà vẫn lạnh căm, em không thích phải ngồi co mình trong căn phòng trắng xoá bởi người ta không cho phép em ra ngoài khi trời trở rét.
Nhưng anh thì khác,
anh yêu mùa đông, yêu những buổi sáng với tách cà phê nghi ngút khói, yêu những lúc em cuộn mình trong lòng anh để trốn cơn gió lạnh, yêu cả khi em than phiền vì tuyết làm chiếc mũ len yêu thích của em bị ướt mất một phần.
Nhưng so với mùa đông, anh còn yêu em hơn.
Từ khi ở bên em, anh dường như chẳng còn thích mùa đông nữa, bởi cái giá lạnh ấy làm em đau, làm cho khoảnh khắc em rời xa anh như níu lại thật gần. Mỗi khi trời rét buốt là mỗi lần đôi chân em đau nhức đến nỗi không ngủ được.
Đêm nào trong căn phòng trắng ấy anh cũng ôm em vào lòng, khẽ thì thầm với em đôi ba câu chuyện vụn vặt, là trước cửa nhà chúng ta vừa trồng một cây tầm gửi, là con Hải Âu đã sinh ra bốn đứa con đáng yêu, là quán cà phê hai ta thường lui tới vừa được sửa sang lại. Rồi anh nói về đám cưới của chúng mình, nó sẽ là đám cưới hạnh phúc nhất trên đời, nó sẽ diễn ra trên một bờ biển xanh với con đường cát trắng trải dài vô tận và được trang hoàng bằng hàng ngàn đoá hoa Tigon - loài hoa mà em yêu thích nhất. Em thường hay nói hoa Tigon giống như một trái tim đang vỡ ra, phảng phất một nỗi buồn nhẹ nhàng nhưng sâu thẳm. Để mà anh cứ ngỡ trái tim anh cũng như những cánh hoa ấy, vỡ tan theo từng giây phút còn ở bên em, nhìn em đau đớn mà chỉ có thể ôm siết em vào lòng, nói với em rằng anh cũng đau lắm, em ơi.
- Anh, mình về đi.
Anh giật mình tỉnh giấc khỏi miền ký ức đã phủ bụi, thẫn thờ nhìn em vẫn còn bên anh ngay lúc này. Ánh nắng chiều phủ xuống gò má em nhợt nhạt, hôn lên bờ mi còn vương ánh nước. Anh hốt hoảng chạy đến ôm ghì em vào lòng, ôm thật chặt, tựa như chỉ cần nới lỏng vòng tay ra một chút, một chút thôi là em sẽ vội biến tan như vạt nắng cuối ngày kia.
- Em đừng rời xa anh.
Đừng rời xa anh, đừng để anh lại một mình, đừng để anh sống mà như đã chết đi vì không còn em bên cạnh nữa. Nếu như anh mỗi ngày chỉ còn biết ôm lấy chiếc áo em từng mặc mà khóc, và nếu như chiếc áo ấy lại lạnh băng không vương chút hơi ấm, nhắc nhở anh rằng em đã đi rồi thì anh phải sống thế nào đây, em ơi?