thực sự thì mình đã suy nghĩ rất nhiều về việc quà sinh nhật của jungkook, vốn định viết tặng bé con một oneshot nhẹ nhàng nhưng mà khổ nỗi bây giờ trong đầu toàn mấy plot buồn chết người không hà huhu ;;v;;
bên cạnh đó, mình nhận ra mình chưa từng viết một bài hoàn chỉnh nào về tình yêu của mình dành cho jungkook. mình đối với jungkook, sao nhỉ, đúng là, đến với nhau vì vẻ bề ngoài, ở lại bên nhau vì đức hạnh.
có người đã nói: "khi bạn tặng hoa hồng cho người khác, tay bạn tự khắc cũng sẽ thơm.". đối với mình điều này thực sự đúng. vì khi mình được yêu thương jeon jungkook nhiều như vậy, vào mỗi khoảnh khắc dù buồn bã hay vui sướng thì tận đáy lòng đều vẫn cảm thấy hạnh phúc vì em.
jeon jungkook là một đứa nhỏ ngoan lắm. nhiều người từng nói với mình rằng chỉ xem qua màn hình thôi thì biết đâu là thật, đâu là giả. mình vẫn biết vậy, nhưng mình tin jungkook. mình tin từng cử chỉ, từng lời nói của em đều xuất phát từ tấm lòng.
thực sự đêm nay lần đầu tiên mình khóc vì vui sướng, thật sự, những giọt nước mắt trước đây của mình đều ba phần là khổ bảy phần là đau nhưng đêm nay mình cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc. nhìn thấy những món quà từ các fansite lớn nhỏ, đọc được những lời chúc ngọt ngào từ admin các fanpage của các anh, những lời tâm tình xúc động của chủ các blog của jungkook, tự nhiên nước mắt trào ra. jungkook trải qua rất nhiều khó khăn đến ngày hôm nay đã là cả một quãng đường dài mà nếu không có các anh chị trong công ty, không có những người thầy tâm huyết, không có các fans hâm mộ luôn ủng hộ em vô điều kiện, không có bangtan sonyeondan thì chưa chắc em đã có thể vượt qua mọi sóng gió của giới giải trí xô bồ. em được như ngày hôm nay không chỉ vì đam mê, vì ước mơ, vì gia đình, vì chính em mà còn vì những người vẫn luôn yêu và ủng hộ em. thật sự mình rất biết ơn những người đã yêu mến jungkook (của mình).
chưa bao giờ mình thương ai mà chỉ có thể nhìn thấy qua màn hình nhiều như vậy. tình cảm này đã bén rễ trong lòng mình từ lúc nào rồi, có bắt mẹ mình ra nhổ như lúc nhổ bố mình ra khỏi bàn vi tính thì cũng không lung lay được. tình yêu đối với những idol khác, mình thừa nhận, là nó giống như sao băng, vụt sáng rồi mờ dần hoặc giống như ngọn lửa bừng cháy rồi tắt lịm, nhưng duy chỉ jungkook là khác. tình yêu của mình dành cho em nó không có cao trào nhưng cứ âm ỉ mãi ở tận đáy lòng, không bao giờ tắt.
jeon jungkook là mọi thứ của mình, là người làm gì cũng thấy đáng yêu, là người mà chỉ cần rơi nước mắt thôi là mình sẽ khóc tả tơi một trận, là người mà chỉ cần nhìn thấy em chịu một chút thương tổn gì cũng sẽ đều thấy đau vô cùng. tỉ dụ như trong bon vogaye, khi jungkook nằm ngủ ở sofa mấy ngày liên tiếp, khi nhìn thấy sáng thức dậy em mệt mỏi và đau nhức, khi ấy mình thực sự tức giận, lần đầu tiên mình tức giận với bangtan, thật sự, mình không muốn giấu giếm cảm xúc thực của mình lúc ấy. chỉ muốn ôm lấy em, không muốn em chịu thêm điều gì nữa.
có lẽ khi thương ai người ta cũng đều sinh ra cảm giác muốn bảo hộ. mình không bao giờ thích và không bao giờ muốn gọi jungkook là anh mặc dù jungkook hơn mình đến năm tuổi. đôi lúc mình muốn mình thực sự lớn tuổi hơn jungkook, để thoải mái gọi jungkook là em, là bé con mặc dù bây giờ mình đang, và sẽ mãi mãi gọi như vậy cho dù đến năm hai lăm, ba mươi tuổi đi nữa. jungkook trong lòng mình luôn bé nhỏ như vậy, em luôn cần người bảo vệ và che chở. về việc này, mình tin bangtan sẽ thay chúng mình làm được.