3

333 33 1
                                    

Bên trong Quan Âm miếu, đèn đuốc sáng trưng, Kim Quang Dao đã bố trí xong kết giới, bất luận bên trong miếu xảy ra chuyện gì, bên ngoài nhìn vào cũng đều là một mảnh an tĩnh.

Nếu không phải Kim Lăng phá vỡ sự bình yên giả dối này.

Trong lòng Kim Quang Dao đều tập trung vào cỗ quan tài ở hậu viện, bên cạnh lại có một đám tăng nhân và sĩ tử Kim gia, không hề chú ý đến âm thanh trèo tường bên ngoài. Mãi đến khi Lam Hi Thần lên tiếng ngăn cản: "Đừng đả thương hắn!"

Hắn mới nhìn đến cái đầu ngó vào đằng kia.

Những tăng nhân đó đều chịu giáo huấn trong chùa, bất luận là ai muốn tự tiện xông vào đều giết hết. Kim Quang Dao không kịp nói dừng, bên tai đã có một âm thanh sắc nhọn xé gió tiến đến, mạnh mẽ hướng về phía Kim Lăng. Kim Quang Dao trong lòng biết không ổn, liền vội phi thân đến bên cạnh tường.

Nói thì chậm nhưng thật ra lại rất nhanh, trước mắt hắn, một cây sáo trúc cũ nát bay tới, đánh thẳng vào mũi tên sắc nhọn kia, khiến mũi tên trật ra ngoài, lướt qua người Kim Lăng.

Kim Quang Dao thầm thở phào một hơi.

Hàng trăm mũi tên lông vũ hướng về con thú trên mái hiên trước mặt Kim Quang Dao bắn ra, đem một con thần thú uy phong trát thành cái sàng.

Nguỵ Vô Tiện từ chỗ con thú trên mái nhảy xuống, ngón tay tạo thành vòng tròn, định đặt lên trước miệng.

Kim Quang Dao cười mà cất giọng. "Nguỵ công tử không muốn làm thế đâu. Một cây sáo thôi mà, nứt thì nứt thôi. Nhưng nếu như ngón tay và đầu lưỡi mất rồi, vậy sẽ không vui nữa đâu."

Nguỵ Vô Tiện từ trước đến giờ đều không thích tự làm khó chính mình, Kim Quang Dao liền đưa hắn đi một vòng trong viện. Quả nhiên, Kim Lăng bị giữ chặt, tiên tử lại không thấy.

Tiên tử là hắn tự mình lựa chọn, đưa đến cho Kim Lăng, là con thông minh nhất, có linh tính nhất giữa đàn. Có thể nghe hiểu tiếng người, còn có thể chịu được tính khí của Kim Lăng, linh khuyển như vậy, quả thực phiền toái.

Kim Quang Dao lắc đầu, một con bướm lại không biết từ nơi nào bay đến, vẫn luôn vỗ cánh trước mắt Kim Quang Dao. Bất luận hắn đuổi thế nào cũng không đuổi được, cứ như đang nhìn chằm chằm Kim Quang Dao, không muốn cho hắn sống yên ổn vậy.

Kim Quang Dao không chút kiên nhẫn, hung hăng gạt tay vài cái, đem con bướm không biết sống chết kia hất xuống đất, một chân nghiền lên nó, dặn dò: "Đuổi đến thì giết, đừng để nó dẫn thêm người đến nữa."

Sau khi bắt được Nguỵ Vô Tiện và Kim Lăng, Lam Hi Thần lộ vẻ bất mãn, lại không muốn nói chuyện với hắn, liền cố tình không nhìn hắn, tách xa khỏi hắn, đi đến chỗ Nguỵ Vô Tiện và Kim Lăng.

Hắn không nghe rõ Lam Hi Thần ở phía đối diện nói gì, lại chỉ nghe Nguỵ Vô Tiện đáp: "Trạch Vu Quân hà tất phải hồ thẹn. Rốt cuộc thì gạt người chính là sở trường của Liễm Phương Tôn rồi."

Kim Quang Dao dừng tay giây lát, cười cười, không nói gì.

Còn không phải là sở trường của Liễm Phương Tôn sao, lừa người ta đến tận bên mép giường, thiếu chút nữa đã nói lời thật lòng, cuối cùng lại vẫn là giả.

[Hi Dao][Edit] Hoa Tư Tứ ThờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ