Cuộc sống của du học sinh thật ra rất tẻ nhạt, cũng không dễ dàng thích nghi với đất nước nơi mình đang sinh sống.
Vương Nhất Bác cũng như thế, trong quan hệ với các sinh viên khác hắn thậm chí không thể hòa nhập được.
Từ khóa mà các bạn cùng lớp đều âm thầm nhắc về hắn phần lớn đều là: rất ít nói, mặt poker, lớn lên đẹp trai, thành tích rất tốt.
Bị giới hạn bởi những hời hợt bề ngoài dễ bị nhìn thấy, mà những thứ còn lại thì không có.
Bởi vì điều này, Vương Nhất Bác vẫn luôn cảm thấy mình không có bạn bè gì ở trường học, cho nên khi nhận được lời mời của một người bạn Trung Quốc cùng lớp hắn có chút bất ngờ.
Lúc tan học, có bạn học trai cùng lớp chạy tới, nói tối thứ bảy này có một cái party hỏi hắn có muốn tham gia không? Đều là cựu sinh viên trường USC cả.
Vương Nhất Bác ban đầu là muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến thứ bảy này thúc thúc hắn không ở nhà, hắn chỉ có thể đối mặt với Tiêu Chiến. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, gật đầu đồng ý.
Có lẽ không nghĩ tới Vương Nhất Bác sẽ đáp ứng nhanh như vậy, nam sinh kia ngược lại có một chút sửng sốt, lập tức xích lại gần bên người Vương Nhất Bác, dùng cánh tay đụng hắn một cái, hỏi: "Này, cậu có biết Wendy Lưu ở học viện điện ảnh không?"
"Ai?" Vương Nhất Bác chưa từng nghe qua, lắc đầu.
"Một người dáng dấp rất xinh đẹp chân dài a, nghe nói trong gia đình còn có quan hệ với Hollywood”
"Thật sự không biết."
Nam sinh nhìn Vương Nhất Bác, cười cười, nói: "Ngày mai cô ấy cũng sẽ đến, là cô ấy bảo tôi gọi cậu tới."
Thành thật mà nói, Vương Nhất Bác thật sự không biết Wendy Lưu là ai. Trên đường lái xe về nhà thúc thúc, trong đầu hắn đã suy nghĩ rất lâu, sống chết không khớp khuôn mặt nào, cuối cùng hắn cũng phải từ bỏ.
Vừa mới lái xe vào sân, Vương Nhất Bác từ trong cửa sổ xe nhìn thấy thúc thúc cùng Tiêu Chiến đang đứng trước cửa nhà. Hai người nói chuyện một hồi, mắt Vương Nhất Bác không tốt lắm, hình như hắn vừa nhìn thấy Tiêu Chiến nhìn về phía này một chút, chỉ trong chớp mắt rất nhanh liền quay mặt lại.
Thúc thúc Vương Nhất Bác cầm một cái vali nhỏ chuẩn bị đi công tác. Sau khi tài xế lái xe tới ông ta quay người ôm Tiêu Chiến một hồi, anh cũng giơ tay lên ôm lấy ông ta, sau đó buông tay ra quay người trở vào phòng.
Cách đó không xa, ở trong xe Vương Nhất Bác đã nhìn xem cảnh này. Hắn cảm thấy rất giống với cảnh đôi tình nhân chia tay trong phim ảnh, mặt trời lúc hoàng hôn đến cũng chính là lúc phải rời khỏi người yêu. Nghĩ tới đây, hắn cúi đầu cười một tiếng, đạp chân ga lái xe vào gara. Nếu như người ở trong khung cảnh này không phải Tiêu Chiến, có lẽ thoạt nhìn sẽ rất lãng mạn.
Sau khi vào nhà, dì Hồng đã nấu xong cơm chờ Vương Nhất Bác trở về. Nếu như nói điều mà làm hắn bận tâm trong cái gia đình này đó chính là dì Hồng.
"Dì Hồng, tay dì bị làm sao vậy?" Vương Nhất Bác đi đến nhà ăn, nhìn thấy trên tay dì Hồng quấn băng gạc, một khối rất lớn, đang bưng một bát canh gà đặt trên bàn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Quân Nhất Tiêu] Đồng Cảm (R)
Fanfic• Tên gốc: 感同身受(R) • Tác giả: piggycat • Link gốc: https://archiveofourown.org/works/22241698/chapters/53107750 • Ảnh bìa: Artist 王一雕小朋友 • Per: ✅ • Summary: OCC, quá trình không mỹ hảo, không ôn nhu • Tình trạng hoàn: 5/5 chương • Ngày hoàn thành: 2...