Chương 4

7K 436 59
                                    


Thúc thúc Vương Nhất Bác vốn chỉ định đi Boston ba ngày, trước hôm trở về gọi điện thoại nói tạm thời đang gặp chút chuyện, hợp đồng chưa ký được nên cần ở lại thêm một tuần.

Khi Vương Nhất Bác về đến nhà, nhìn thấy dì Hồng và Tiêu Chiến đang nói chuyện trong phòng khách, không biết hai người đang nói cái gì, dì Hồng liên tục nói cảm ơn, mặt mũi tràn đầy vui vẻ. Nhìn thấy Vương Nhất Bác trở về tựa ở cạnh cửa, Tiêu Chiến nghiêng mắt nhìn hắn một chút, quay đầu nói một giọng nhu hòa với dì Hồng: "Dì đừng để ý, mấy năm nay dì không xin nghỉ phép, em trai dì khó mà đến đây chơi, dì đi cùng với bọn họ đi".

"Chiến Chiến, cháu thật sự tốt bụng a, cám ơn cháu rất nhều." Dì Hồng vẫn không ngừng nói cảm ơn, Tiêu Chiến cười cười khoát tay, nhẹ nhàng đẩy dì Hồng một chút.

"Dì còn không thu dọn đồ đạc đi, tí nữa cháu lái xe đưa dì qua đó, à đúng rồi, cháu nhớ cháu gái của dì năm nay học đại học đúng không, cháu có một chiếc vòng tay, lúc đi dì mang theo nó đưa cho cô ấy nhé."

"Ai nha, như vậy làm sao được, cái này đắt quá a." Dì Hồng thụ sủng nhược kinh, vội vàng khoát tay.

"Không sao đâu, cháu coi dì như người trong nhà, không cần phải so đo với mấy vật ngoài thân như vậy, để cháu lên lấy đưa cho dì".

Nói xong, Tiêu Chiến liền đơn phương kết thúc cuộc đối thoại này rồi quay người đi lên lầu, dì Hồng nhìn thấy Vương Nhất Bác trở về, vui vẻ mà đi tới, cười nói: "Nhất Bác, mấy ngày nay dì phải đến chỗ em trai, nó vừa đặt trước một nhà trọ, lúc đầu dì dự định chỉ xin phép nghỉ một buổi tối nhưng Chiến Chiến nói, dù sao lão gia cũng không ở nhà, cậu ấy cũng không cần dì hầu hạ, để dì đưa em trai sau đó trở về cũng được".

"À, vậy sao? Thật tốt, dì có thể dành thời gian với gia đình mà." Vương Nhất Bác nhìn thấy bộ dáng vui vè của dì Hồng như vậy, hắn cũng rất vui vẻ.

"Đúng a đúng a, cơm tối dì chuẩn bị ở trong phòng bếp dì, hai đứa ăn đi, đi lên trước dọn dẹp ít đồ đạc." Bộ dáng dì Hồng vội vã phải đi, chỉ chỉ vào phòng bếp, liền tranh chạy nhanh vào phòng mình.

Khi người lái xe đến đón dì Hồng, Tiêu Chiến đi tiễn, Vương Nhất Bác cách cửa sổ sát đất nhìn thấy hai người như mẹ con, tay cầm tay nói chuyện một hồi lâu, dì Hồng dường như cũng muốn lau nước mắt, Tiêu Chiến mới bảo bà nhanh lên xe.

Bưa ăn tối nay lần đầu tiên yên tĩnh đến vậy.

Trên bàn ăn là ba món ăn và một món canh dì Hồng trước khi đi chuẩn bị kỹ càng cho họ, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mỗi người ngồi một bên, không ai nói gì, điều này khiến Vương Nhất Bác ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng Tiêu Chiến bình thường hay làm khó người khác nhừn trong hoàn cảnh này lại có thể hoàn toàn trầm mặc đến như vậy.

Cứ như vậy, hai người từ đầu tới cuối, chẳng hề nói một câu, ăn cơm xong lúc thu dọn bát đĩa Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Để tôi rửa bát đĩa."

"Được a, mặc dù anh đã lớn thế này cũng chưa từng rửa bát đĩa bao giờ." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, từ đầu đến cuối đáy mắt đều mang theo ý cười, lời nói này, anh bằng phẳng ngoài dự đoán của mọi người.

[Bác Quân Nhất Tiêu] Đồng Cảm (R)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ