4.

7.2K 490 15
                                    

Mean Phiravich đột nhiên không tìm thấy anh trai mình, bình thường Gun Atthaphan cũng hay trốn đi chơi nhưng lúc nào cũng sẽ nhắn tin báo với mình.

Ban nãy, Plan Rathavit có uống vài ly, anh nhắn tin với Gun Atthaphan bảo rằng đưa trợ lý nhỏ về mình về nhà an toàn rồi quay lại quán rượu thì cả hai cùng đi về. Mới có 30 phút mà đã không thấy bóng dáng Gun Atthaphan đâu nữa rồi.

Mean Phiravich đi tới quầy rượu chính, hỏi mọi người ở đó, anh biết ở Funland, anh trai mình là người ai cũng biết.

" Mọi người có thấy P' Gun đâu không? "

Có người lắc đầu, có người nói.

" Ban nãy Atthaphan gặp một người đàn ông, không biết hai người nói gì mà anh ấy chạy đi mất tiêu luôn. Bọn tôi cũng không thấy. "

Mean Phiravich cảm ơn người đó, trong lòng có dự cảm không lành. Hành động của anh trai rất lạ, anh ấy chưa bao giờ cư xử như trước đây. Bước chân của anh gấp gáp hơn, nhìn trái ngó phải.

Rồi đến một góc khuất giữ lan can và quầy rượu vắng người. Anh thấy Gun Atthaphan, hai tay ôm chân, đầu gục xuống.

" P'Gun " Mean Phiravich gọi nhẹ.

Gun Atthaphan ngẩng đầu, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt cậu. Cậu nhìn em trai nhà mình, giọng nói khản đi vì khóc.

" Mean. Anh muốn về nhà "

__________

Mean Phiravich nhìn anh trai đang ngồi bên ghế phụ, cậu đã ngừng khóc nhưng đôi mắt vẫn cứ đỏ hoe. Anh chưa từng thấy Gun Atthaphan khóc đến như vậy.

Anh biết, trong phần kí ức mà Gun Atthaphan đã quên 7 năm trước có gì đó rất kinh khủng, về chuyện cậu từng trải qua, về một ai đó. Cậu từng muốn đến bác sĩ tâm lý để tìm lại kí ức. Nhưng sau mỗi cuộc điều trị, kiểm tra Gun Atthaphan không thể ngủ, cậu sẽ gặp ác mộng.

Mean Phiravich chỉ từng thấy duy nhất một lần, khi anh từ trường về nhà và thấy Gun Atthaphan đang nằm ngủ trên sô pha. Anh cố gắng giữ im lặng và đi vào bếp nấu gì đó để ăn cho cả hai người.

Sau khi nấu xong thì Gun Atthaphan cũng tỉnh dậy. Cậu ngồi im lặng trên sô pha, Mean Phiravich gọi thế nào cũng không nhúc nhích. Anh đến gần thì thấy anh trai nhà mình nước mắt đầy mặt, tay run run sờ lên chiếc nhẫn trong vòng cổ. Miệng lẩm bẩm một cái tên không ai nghe rõ, có khi chính cậu cũng không biết.

Gun Atthaphan khi ấy khóc rất lâu, Mean Phiravich lại không dám đến gần cậu. Anh chỉ có thể lo lắng ngồi một bên nhìn.
Nghĩ đến những thứ mà kí ức kinh khủng kia mang đến cho Gun Atthaphan, Mean Phiravich cảm thấy bức bối. Rốt cuộc thì ai đã khiến anh ấy trở nên đáng thương như vậy? Người đàn ông anh ấy gặp là ai?

" Có chuyện gì xảy ra sao? " Anh hỏi

Gun Atthaphan cúi đầu nhìn vết sẹo ở cổ tay, trong đầu lóe lên hình ảnh của đôi mắt hẹp dài, đôi mắt nhìn cậu như nhìn một thứ gì đó phiền toái.

" Anh không biết. Ban nãy anh gặp một người, người đó gọi tên anh. Sau đó anh quay lại nhìn, vừa nhìn một cái thì anh chạy trốn.

/ offgun - full / nghe nói em đơn phương anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ