-Nào nào! Uống đi chứ sao cứ thừ ra thế? Hay là ông say rồi?
-Xời! Xin lỗi đi chứ tôi đây không biết say là gì nhá.
-Thế uống đi chứ!
Ngồi ở trên bàn rượu là hai người đàn ông với ngoại hình vô cùng đối lập. Một người thì râu tóc bạc trắng ăn mặc giản dị khuôn mặt mang những nét phúc hậu của người cao tuổi. Còn một người thì nhìn lại trẻ măng, ánh mắt tinh tường sắc sảo, mái tóc hung đỏ cộng với ăn mặc thoải mái, năng động nom rất trẻ trung sành điệu. Nhìn qua sự đối lập đó chẳng ai bảo ai đều sẽ nghĩ là ông cháu chứ chẳng ngờ đâu lại là hai người bạn nhậu chí cốt với nhau.
-Này tôi nói thật chứ Nguyệt Lão. Tôi với ông là chỗ thân thiết qua lại với nhau cũng gần ngàn năm rồi, mà thật tình tôi không sao hiểu nổi cái thể loại công việc của nhà ông. Cái gì mà "tơ hồng", cái gì mà "se duyên", cái gì mà "tình thương, tình báo". Tôi thấy tất cả thật chẳng thực tế chút nào, yêu đương gì đó cũng đâu có mài ra ăn được đâu. Chỉ thấy vướng víu mệt mỏi, có mà già cả người
Nguyệt Lão nghe ông bạn ngàn năm của mình nói xong thì đực mặt ra khó hiểu:
-Này chứ thượng thần Vũ Trấn! Ông nói cũng quá rồi đó, chứ sống một cuộc sống mà không có tình yêu thì thực nhàm chán vô cùng.
-Tôi nói lại không đúng à? Ông thử nhìn lại ông xem! Quản lý mấy thứ tình cảm của đám người nông cạn dưới hạ giới đó trông ông bây giờ như một ông già đau khổ rồi còn gì. Cứ như tôi đây, công việc làm bình thường xong thì ăn chơi nhảy múa, vậy là cứ trẻ trung như vầy, làm gì có chi mà nhàm chán.
- Đâu nào! Làm gì có già nua tới mức mà ông nói chứ, ông làm tôi buồn đó! Người ta còn chả khen tôi là phúc hậu đấy mà. Chẳng qua là ông chưa từng thử trải qua thôi. Không ai bảo không yêu vào thì cuộc đời nhạt nhẽo, nhưng nếu yêu vào rồi thì mới nhận ra được cái thi vị, thiêng liêng của tình yêu. Con người ta có thể thay đổi rất nhiều, thậm chí là hoàn toàn bởi tình yêu đấy. Phải khi yêu vào rồi thì ông mới có thể thấy rằng thì ra cuộc đời này còn có thể có nhiều màu sắc tới như thế.
- Ui dào ôi ông toàn cứ nói dài dòng lê thê thôi, sướt mướt y như cái thứ tình cảm tầm thường kia. Nói thật là tôi cũng chướng mắt mớ tơ hồng với đống tình cảm rối ren kia của nhà ông lắm rồi!
- Thôi ông say thật rồi đó, đừng nói lung tung nữa về nghỉ đi được rồi.
- Tôi đã bảo là tôi không say rồi mà!!!
Gào lên bực tức rồi chưa kịp để Nguyệt Lão hoàn hồn lại, tức thời tên thượng thần Vũ Trấn đã nhảy ra rồi phá tung đống tơ hồng mà Nguyệt Lão mất bao công giăng lên. Việc làm của hắn ngay lập tức làm đảo lộn bao nhiêu mối nhân duyên dưới trần gian, đây là một tội lỗi lớn nên đã được trình ngay lên Ngọc Hoàng đại đế để xử lý.
-Việc làm của thượng thần Vũ Trấn trong lúc nông nổi thiếu tỉnh táo đã gây ra rất nhiều rối loạn dưới trần gian. Đây là một tội lỗi lớn, nhất định phải nhận sự trừng phạt. Hình phạt này sẽ do chính tay Nguyệt Lão sắp xếp. Xét dựa trên tội lỗi và việc coi thường công việc quan trọng của Nguyệt Lão, ta quyết định........."Ha! Chào các ngươi! Đúng vậy đó, như các ngươi đã thấy thì ta chính là thượng thần Vũ Trấn, ta đã sống được hai nghìn năm rồi, ta là người cai quản về thời tiết và các mùa trong năm. Đối với công việc của người bạn Nguyệt Lão chí cốt, ta quả thực không quá dè bỉu và căm ghét tới như vậy nhưng tuyệt đối ta không ưa thích mấy thứ tình yêu tầm thường gì đó của các ngươi đâu. Cũng chỉ vì quá say mà nông nổi nên ta đã phải chịu một hình phạt là trải qua một mối tình dang dở trong 18 ngày để đền tội cho sai phạm của mình. Nghe ông bạn Nguyệt Lão của ta mách thì có vẻ cuộc tình dang dở này sẽ khiến cho ta phải đau khổ vô cùng chứ không có dễ dàng nhẹ nhàng gì. Nhưng xùy xùy, nếu ta không động tâm mặc kệ sự đời thì ai có thể làm gì được ta chứ? Đau lòng vì cái thứ tình yêu tầm thường đó sao? Cứ mơ đi!"
BẠN ĐANG ĐỌC
△ChamWink▽ 18 Ngày để yêu/ Mối tình đầu của thượng thần.
RomansMột câu truyện tình yêu về anh thượng thần và chàng thợ làm bánh young and rich. △PWJ-PJH▽ Một người là thần tiên cao cao tại thượng, chẳng tin vào tình yêu. Một người là người trần, trải qua nhiều tổn thương, mất mát luôn tìm kiếm một tình yêu đích...