chương 116

895 100 10
                                    


Chương 116

"Cậu không sao chứ?" Thấy tay cú mèo vẫn luôn che chỗ bị thương, quạ đen không khỏi lo lắng, chỉ là mỗi khi hắn nảy ý định tới gần cú mèo, cú mèo sẽ theo bản năng né tránh đụng chạm của quạ đen, hỏi hắn cũng không trả lời. Quạ đen do dự, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì cho phải. 

"Ngay cả máu hắn cũng không chảy, không cần phải lo lắng." Sói ở đối diện liền cười lạnh, hắn liếm liếm mu bàn tay của mình, trên đó còn có miệng vết thương do bị cú mèo chém ra, miệng vết thương không sâu, nhưng cũng khiến máu chảy đầy mu bàn tay lòng bàn tay, đặc biệt là động tác liếm láp miệng vết thương của hắn, chẳng khác nào một con thú. 

Lúc này, mèo đen tới phòng nghỉ nhân viên tắt đèn cũng đã trở lại, bột phấn huỳnh quang soi rọi, toàn bộ khoang xe tràn ngập một sắc u lam nhàn nhạt, những mảnh pha lê nhỏ trên mặt đất cũng phát sáng, đầy đất đều sáng lấp lánh. 

Quạ đen thở dài một hơi, nâng cao âm lượng, nói: "Được rồi các bạn, hãy chúng ta dứt bỏ thành kiến hoặc mâu thuẫn giữa chúng ta, nếu mọi người thực sự muốn đánh nhau, vậy làm ơn thoát khỏi đoàn tàu này trước rồi lại tiếp tục đánh. Đến lúc đó, tùy các cậu đánh thế nào, tuyệt đối sẽ không có ai ngăn cản." 

Thấy vài người rốt cuộc đặt lực chú ý lên người mình, quạ đen mới vừa lòng nở một nụ cười khổ sở: "Trên cánh cửa kia lưu lại lời nhắn cho chúng ta ––– nói trong bốn người chúng ta có một người lòng mang ý xấu muốn giết người..." 

"Kia tuyệt đối là ám chỉ tôi!" Sói đột nhiên chen ngang, như nói đùa mà cười gian trá. 

"Tôi mặc kệ có phải anh hay không!" Quạ đen ép xuống cảm xúc, tiếp tục nói: "Nhưng một câu cuối cùng mới là lời nhắc nhở quan trọng nhất, đó là "đừng để máu bắn lên pha lê", trên thực tế tôi cũng không quá hiểu những lời này, nhưng thực rõ ràng, trọng điểm là pha lê, khi tôi phát hiện pha lê trong khoang đều rất sáng, tôi liền để mèo đen đi tắt đèn, vì thế liền xuất hiện cảnh tượng hiện tại mọi người thấy..." 

"Nhưng điều này cũng không nói lên cái gì." Cú mèo đã trầm mặc rất lâu rốt cuộc mở miệng, ánh mắt hắn có chút lạnh, "Chúng chỉ là một đám pha lê bị phủ bột huỳnh quang lên mà thôi." 

Quạ đen trong nhất thời cũng lâm vào trầm tư, quả thật, nếu phát hiện đám pha lê đó đều bị phủ bột huỳnh quang thì sao, điều này cũng chỉ có thể khiến đám pha lê đó phát sáng trong bóng tối. Từ từ... phát sáng? 

"Tôi nói, tại sao lại phải phủ bột huỳnh quang lên pha lê?" Quạ đen bắt đầu bình tĩnh phỏng đoán: "Lại tại sao đừng để máu bắn lên đám pha lê đã bị phủ bột huỳnh quang?" 

"Có phải do máu che mất ánh huỳnh quang, khiến pha lê không thể phát sáng?" Cú mèo vẫn che miệng vết thương của mình, có vẻ hơi thất thần. 

Sói đột nhiên mở miệng, tuy rằng không hợp bầy, nhưng lại phong phú tri thức ngoài ý muốn: "Có một số loại bột huỳnh quang có độc, bị trộn lẫn vật chất mang tính phóng xạ, có thể phát sáng trong khoảng thời gian dài, thế nhưng độc tính cũng không lớn." 

"Vậy dùng nước có thể rửa hết đám bột huỳnh quang này không?" 

Sói ngẩng đầu nhìn quạ đen một cái: "Đương nhiên có thể." 

[Hoàn] Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn( Edit )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ