Cả người Mina đều cứng đơ, ánh mắt cũng vì câu hỏi của Jeongyeon mà chuyển sang màu đỏ, một màn sương mỏng nhanh chóng xuất hiện trong ánh mắt long lang của Mina. Có ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không? Em ấy là đang đùa với cô có phải không?
- Em đừng có giỡn, chỉ vừa mới tỉnh thôi. Nghỉ ngơi chút đi.
- Tôi tại sao phải giỡn với cô?Jeongyeon nghiêng đầu nhìn Mina. Cái cô này bị làm sao nhỉ? Có quen biết gì mà đùa giỡn?
- Em...em...
Mẹ Jeongyeon đứng phía sau cũng không nuốt nổi cái thái độ lạ lùng của con gái mình, bà nhanh bước lại cầm lấy tay Jeongyeon lay nhẹ.
- Nè bé con, con làm sao vậy?
- Mẹ à, cuối cùng cũng chịu về rồi sao? Ba đâu, còn cả bà nữa?Jeongyeon thở dài nhìn người phụ nữ bên cạnh. Từ lúc mình về lại đây cũng chẳng thấy hai người này sắp xếp về thăm mình một lần nào. Thật đáng giận.
- Con gái, ta và bà đều đứng phía sau mà con còn chẳng để ý đến.
- Là con cố tình không để ý đến ba. Con tại sao lại ở nơi toàn mùi khử trùng thế này, khó chịu thật đấy. Có thể mau về nhà không?Jeongyeon khịt khịt mũi, sau đó liền đưa tay che lại hết nửa khuôn mặt chỉ chừa lại đôi mắt. Cái mùi nó ghét nhất đây rồi.
Myoui Mina một lời cũng không thể nói nên, cô im lặng lùi về phía sau nhìn Jeongyeon cùng gia đình trò chuyện. Em ấy cái gì cũng nhớ, tất cả mọi thứ trừ một mình cô, Myoui Mina cô đã hoàn toàn bị Yoo Jeongyeon lãng quên. Nước mắt không muốn rơi nhưng lại không biết trong vô thức đã rơi đầy cả gương mặt, chỉ đến khi chúng lăn xuống môi để cô nếm được vị mặn của nó cô mới đưa tay lên vội lau chúng đi. Myoui Mina ngay lúc này không muốn ở trong không gian này nữa, cô đành thất lễ không chào hỏi mà rời khỏi phòng.
Bà của Jeongyeon cũng theo Mina ra bên ngoài, đi được một đoạn liền thấy Mina đẩy cửa để xuống thang bộ. Tiếng khóc của Mina thay cho tiếng lòng của cô, một lúc một lớn, làm sao mà không đau cho được chứ, người mình yêu thương bỗng một ngày liền nhìn mình bằng ấy mắt xa lạ, một câu thốt ra đều hỏi mình là ai. Thật sự không thể nào ngay mộtl lúc mà có thể chấp nhận cú sốc này. Bà nhẹ nhàng bước đến, đưa tay đặt lên đôi vai đang run rẩy của Mina.
- Khóc cho hết đi, xong rồi thì mạnh mẽ lên. Con vẫn là cháu dâu ngoan của ta. Ta ở đây với con!
Myoui Mina nghe giọng bà vang lên bên cạnh, cô không ngần ngại mà lập tức quay sang ôm chầm lấy bà. Tuy từ nhỏ bà cô đã mất sớm nhưng cô luôn nhớ những kỷ niệm bên bà, từ khi gặp bà của Jeongyeon lại càng thấy cả hai người bà đều rất giống nhau nên đã nhanh chóng có thể kết thân.
- Có phải Jeongyeon sẽ quên con mãi không?
- Không đâu. Con phải mạnh mẽ để cùng bước tiếp với nó.Mina nghe lời bà, khóc đến không thể nào khóc được nữa thì liền thôi. Đưa tay lau vội hai hàng nước mắt chưa kịp khô trên gương mặt, nhanh chóng bật dậy nhưng liền bị ngã xuống, quên mất rằng ngồi ở đây đã lâu, hai chân cũng đều tê cứng cả rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[COVER|JEONGMI] Cô giáo! Là em tự đa tình sao
FanficĐược viết bởi tác giả @Dien_Sheh285