Chương 5

3.9K 466 29
                                    

Sinh nhật hai mươi tuổi ngày đó, Vương Nhất Bác từ chối tất cả các sắp xếp chúc mừng sinh nhật trong nhà, sớm đi đến nhà Tiêu Chiến.

Rượu đỏ, nến thơm, hoa hồng, ừm, bầu không khí không tồi, hắn không nhịn được liền nhìn sợi dây chuyền mà Tiêu Chiến vẫn luôn muốn có được trong túi một chút, bộ phận chạm rỗng đã vụng trộm nhét vào một chiếc nhẫn kim cương, hắn hài lòng đem sợi dây chuyền cất vào hộp nhung, chững chạc đàng hoàng luyện tập đoạn văn đã được chuẩn bị từ lâu, hắn định nói tất cả những lời trong lòng mình cho người mình thương yêu nhất.

"Chiến ca, hôm nay em vừa tròn hai mươi tuổi, chuyện may mắn nhất trong hai mươi năm qua chính là gặp được anh, em hy vọng quãng đời còn lại đều có thể có may mắn như thế này, sợi dây chuyền này đã mai mối chỉ dẫn cho chúng ta gặp nhau bây giờ sẽ giao cho anh cất giữ, chờ lúc em hai mươi hai tuổi, chúng ta sẽ cùng nhau mở nó ra......"

Sau khi luyện tập không biết bao nhiêu lần, trời đã tối đen, Tiêu Chiến vẫn chưa trở về, điện thoại cũng từ đầu đến cuối không có người nghe. Vương Nhất Bác mười phần bất an, đành phải ra ngoài cửa bồi hồi chờ đợi, hắn không nhớ rõ mình chờ bao lâu, rốt cuộc khi đèn đường mờ vàng trông thấy thân ảnh Tiêu Chiến trở về.

"Chiến ca!"

Nam hài vui sướng chào đón, cho Tiêu Chiến một cái ôm rất chặt, trong gió đêm, anh cảm thấy thân hình gầy gò trong ngực lảo đảo một chút mới miễn cưỡng dừng lại, anh không giống như bình thường mà mỉm cười về ôm lấy hắn, chỉ thật thà tùy ý để Vương Nhất Bác ôm chặt lấy hỏi lung tung này kia.

"Anh đi đâu a, điện thoại cũng không nhận, làm em lo chết ~"

Không có trả lời.

"Hừ, Chiến ca một chút cũng không yêu đệ đệ, thời gian quan trọng như vậy lại không gấp gáp trở về với em gì cả, đêm nay... phải đền bù thật tốt cho em đấy."

Không có trả lời.

Nam hài lúc này mới ý thức được bầu không khí không đúng, hắn sờ sờ mặt Tiêu Chiến, gương mặt thanh tú dưới đèn đường kia lộ ra có chút tái nhợt, hai mắt mơ hồ có thể thấy được sưng vù, nghiêm trọng nhất chính là, trong mắt của anh là một mảnh trống rỗng.

Những ngôi sao kia, đã biến mất.

"Sao thế? Cơ thể không thoải mái sao? Không thoải mái chỗ nào? Em đi với anh tới bệnh viện nhé?"

Vương Nhất Bác luống cuống tay chân lại sờ trán anh, lại nắm lấy tay, người đối diện tùy ý để hắn đụng chạm không có chút phản ứng nào.

Vương Nhất Bác thật sự hoảng hốt.

"Tiêu Chiến, anh nói gì đi, anh làm sao vậy!"

Thật lâu sau, Tiêu Chiến rốt cuộc mới mở miệng.

"Vương Nhất Bác, chúng ta chia tay đi."

Nam hài cười tủm tỉm nhìn anh, hết nhìn đông tới nhìn tây nói.

"Sau đó thì sao? Có phải là chuẩn bị kinh hỉ gì cần em phối hợp không? Ca ca lại gài bẫy em!"

"Anh nói thật, chia tay đi, anh... anh chơi chán......"

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, run rẩy che giấu âm cuối.

[Bác Quân Nhất Tiêu] Trả NợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ