Mẹ

1K 55 2
                                    

Sau khi để vụt mất Kim Seokjin, lão ta không vội, quay trở lại phòng ngủ, lúc này bà Jeon đã hoàn toàn bất tỉnh, lão cho người vào mang bà ta đi giam giữ, còn xác của bà Kim, shit, sao người xinh đẹp như vậy chết đi rồi lại đáng ghê tởm như thế? Lão lại cho người vác xác bà Kim ra vườn, rồi tự tay đổ xăng dùng bật lửa thiêu cháy rụi. Xong xuôi, lão cầm đèn pin đi đến phòng "con trai cả" của mình.

.

Kim Seokjin nhanh nhẹn men theo lối mật mà khi dọn dẹp anh cùng ông vô tình tìm ra, bây giờ đã là đêm khuya, nơi này lại vô cùng tăm tối, rất khó khăn để tìm lối ra. Mon men theo nơi ánh sáng le lói, cuối cùng cũng sắp thoát khỏi nơi tử thần này rồi, anh thầm mừng rỡ, bò nhanh tới nơi có ánh sáng..đây là đâu? Anh ngỡ ngàng, ngạc nhiên đến đứng người, trước mắt anh không phải khung cảnh đường phố, trước cổng Jeon gia mà là một gian phòng nhỏ, có đủ loại đồ dùng sinh hoạt, tim anh đập liên hồi, bước ra khỏi đường hầm bí mật, giờ thì anh đã đứng trong căn phòng nhỏ này, trí tò mò thôi thúc anh phải tìm kiếm một sự sống nào đó ở đây mặc dù trong thâm tâm anh đang rất sợ hãi. 

- Có ai ở đây k-không..?

Anh lắp bắp lên tiếng trong khi bản thân run bần bật đi xung quanh gian phòng nhỏ xem xét. Gần như từ bỏ, anh định chui qua lỗ nhỏ của hầm để tìm lối ra khác thì phát hiện phía bên kia lối xuống hầm hắt lên ánh đèn pin, không xong rồi, chắc chắn là lão già sát  nhân kia. Đang không biết nên làm như nào thì từ sau có một bàn tay nhỏ nắm lấy tay anh làm anh giật mình hét lên, nhanh chóng dùng tay còn lại bịt miệng mình lại, hé mắt nhìn xuống xem là ai hay thứ gì đang nắm chặt lấy tay anh, anh thoáng hoảng hồn, thì ra chỉ là một đứa bé cỡ chừng 5,6 tuổi nhỏ hơn anh 2 tuổi là cùng. Anh lấy làm lạ, tại sao thằng nhóc này có thể sống dưới căn hầm nhỏ không chút ánh sáng đồ ăn này mà vẫn béo tốt hơn cả anh như thế này chứ? Thằng nhóc dùng sức kéo tay anh dẫn anh vào sau cánh tủ rồi đóng sập cánh cửa tủ lại. Trong khi anh còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, nhìn qua khe tủ em phát hiện ra lão già Jeon Daegook, trên tay cầm đèn pin, tay còn lại vẫn là chiếc súng đã nhuốm máu ông nội anh. Anh lấy tay bịt chặt miệng ngăn tiếng thở gấp của mình, hé mắt nhìn ra ngoài, thì ra thằng bé đang muốn cứu giúp anh.

- Kim Taejoon, con vẫn ổn chứ?

Lão ta vừa bước chân ra khỏi đường hầm đã đảo mắt xung quanh gian phòng nhỏ. 

- Dạ ba, Taejoon vẫn ổn ở dưới này, sao ba lại hỏi thế?

- Chỉ là ba vừa để xổng mất một con mồi..không biết nó có đi lạc tới đây không?

- Tất nhiên là không rồi..

Ba? Cậu nhóc tên Taejoon kia rốt cuộc là ai? Phía sau cánh cửa tủ, thân thể anh run rẩy vì sợ hãi, không biết lão già Jeon Daegook này rốt cuộc là có bao nhiêu loại bí mật?

- Con đang lắp bắp sao Taejoon? 

Lão ta mỉm cười, tay lên nòng súng, đưa lên đầu cậu nhóc kia. Qua cánh cửa tủ, anh sốc tận óc, là người ba có thể giơ súng dọa giết con trai mình dễ dàng như vậy ư? Tìm được cây gậy móc quần áo sắc nhọn ngay cạnh mình, chờ đợi thời cơ thuận lợi, anh xông ra từ tủ quần áo, dùng đầu nhọn của cây gậy đâm vào tay lão làm súng trong tay lần nữa văng đi, anh hối hả kéo thằng nhóc Taejoon đang sợ hãi đứng dậy đẩy thằng bé qua hầm, thông minh, anh nhặt lên cây súng, mang theo bên mình, chui nhanh vào hầm theo thằng nhóc, bỏ lại lão già Jeon Daegook đang ôm cánh tay chảy máu dòng dòng vì bị cây gậy móc sắc nhọn cắm vào tay, lão rít lên đầy giận dữ và đau đớn khi cố gắng rút cây gậy ra khỏi cánh tay. Bây giờ đuổi theo cũng đã quá muộn, chắc chắn hai đứa nhãi con đã chạy thoát. Cứ coi như đây là một thất bại nhỏ nhoi của mình đi, dù gì hình tượng lão xây dựng bao lâu nay không thể nào bay biến do lời nói không chút bằng chứng nào của hai đứa con nít ranh.

[KσσkTαe] Em củα αnh.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ