II

381 39 1
                                    

Yoongi thức dậy khi bị chọc liên tục vào bên sườn. "Yoon! Yoon à dậy đi!"

"Hoseok, cậu thấy nhịp tim anh ấy trên máy mà, anh ấy vẫn còn sống, mình hứa đấy. Không cần phải như thế đâu." Một giọng nói lạ cất lên, trầm ấm và nhẹ nhàng. Âm thanh sột soạt rõ ràng của túi ni lông vang khắp phòng. Anh mở mắt và Hoseok đang nhìn anh.

Cậu tránh đi, hắng giọng. "Đây là Namjoon, anh nhớ cậu ấy không?" Yoongi nhìn lướt qua hắn, giật mình vì chiều cao và thân hình săn chắc của hắn. Một nụ cười nở trên khuôn mặt Namjoon. "Hey anh bạn, anh làm tụi em lo đó. Em mừng vì anh vẫn ổn."

"Y tá nói anh vẫn có thể ăn bình thường khi đeo nẹp cổ, sẽ có chút vất vả nhưng không sao hết... họ cũng nói nó sẽ được tháo ra sau khi họ kiểm tra cổ anh có ổn hay không. Nhưng bây giờ đừng lo lắng về chuyện này nữa. Chúng ta nên ăn thôi, phải không Joon?" Cậu căng thẳng cười, nhưng vẫn thư giãn theo một cách nào đó, có vẻ cậu đã bình tĩnh trở lại. Yoongi cố gắng ngồi dậy, tay của Hoseok đỡ lưng cho anh. Cái chạm tuy lạ lùng, nhưng cũng thật quen thuộc, một cảm giác luyến tiếc kì lạ.

Anh di chuyển cái chân bị gãy để có thể ngồi bên mép giường, Namjoon dọn thức ăn ra một chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Yoongi cảm thấy xương cốt kêu răng rắc theo chuyển động, bắt gặp một nụ cười nhẹ trên môi Hoseok khi âm thanh kia dội khắp phòng.

Anh không để tâm lắm tới những gì hai người kia đang nói, dù anh biết mình nên nghe bởi có thể anh sẽ nhớ ra được chuyện gì đó. Nhưng tâm trí anh mãi lơ lửng trong không trung. Anh cố nghĩ về vụ tai nạn, kí ức duy nhất về nó là anh băng qua một ngã tư và rồi đột nhiên ngưng lại.

"Tôi bất tỉnh bao lâu rồi?" Anh thốt lên, nhận ra mình đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người còn lại và họ nhìn anh.

Hoseok ăn một miếng cơm. "Hôm nay là ngày thứ năm."

Yoongi nhìn xuống bàn, nhìn xuống chiếc cốc vơi nước cạnh đĩa. "Ồ."

"Anh có muốn nói về chuyện đó không? Hay về những gì anh đang nghĩ?" Namjoon nói. Yoongi chật vật để căn một miếng thịt cừu, nhưng rồi lại làm rơi xuống bàn. "Không, tôi mệt."

Hoseok lấy một miếng thịt khác, rướn người và chìa nó cho Yoongi. Người lớn tuổi há miệng ra, như thể đó là một bản năng vậy.

"Không sao, chúng ta có thể nói vào ngày mai. Lát nữa Seokjin sẽ tới và nói cho chúng ta một vài lựa chọn." Hoseok hướng mắt ra cửa, có vẻ đang trông đợi gì đó. "Em nghĩ em nên về nhà và tắm rửa, em đã không thay đồ trong năm ngày rồi."

"Ừ, cậu thối muốn chết." Namjoon nói. Hoseok bật cười, cảm giác những cánh bướm nhộn nhạo trong dạ dày (1) khiến anh ngạc nhiên. "Im đi." Hoseok đá chân Namjoon dưới ngầm bàn.

Điều đó khiến Yoongi cảm thấy thật tệ, anh biết cậu đã mệt mỏi như thế nào. Và anh chẳng thể nhớ nổi cuộc sống của họ trước kia ra sao.

Cuối cùng họ đã ăn xong, Hoseok đẩy nhẹ cùi chỏ vào người Yoongi, muốn anh thêm một chút, nhưng người lớn tuổi từ chối. Hoseok giúp anh nằm thoải mái trên giường. Anh vẫn không biết nhiều về Namjoon, nhưng anh nghĩ anh sẽ thích hắn thôi. Namjoon rời đi với một nụ cười tươi, Hoseok kéo hắn ra khỏi phòng để nói chuyện. Cánh cửa kêu lách cách.

sope | secret vowsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ