I

973 53 5
                                    

Yoongi cảm nhận được một bàn tay đang xoa các khớp ngón tay của anh, tiếng máy móc kêu liên tục ở bên cạnh giường. Ai đó nhẹ nhàng ấn lên tay anh.

"Yoon, em yêu anh. Làm ơn đừng rời xa em."

Anh cố mở mắt, cảm giác như chúng đang dính lại nhưng anh cần biết chủ nhân của tiếng gọi đó là ai. Tay anh bị nắm chặt, và anh gắng sức siết lại nhưng không thành công, tầm nhìn vẫn tối đen.

Lần tiếp theo khi anh cảm giác mình tỉnh dậy, anh đã mở được mắt. Ánh đèn huỳnh quang chói lóa khiến anh ước mình lẽ ra nên tiếp tục ngủ. Anh chạm tới cổ, cảm nhận được da ở ngón tay giãn ra khi sờ vào thứ vật liệu cứng đang nâng đỡ anh. Qua khóe mắt, anh nhìn thấy một người đang ngồi xụp xuống trên chiếc ghế, đầu ngửa ra phía sau. Anh thậm chí không quan tâm rằng anh không thể nhận ra đó là ai, mắt anh vẫn chưa thể nhìn rõ.

"Xin thứ lỗi." Anh khàn khàn nói, cổ họng khô khốc. Thứ anh nghe được sau đó là tiếng đẩy ghế chói tai. "Chết tiệt, được rồi, chúa ơi, ngồi yên nhé em quay lại ngay."

Có những tiếng bước chân không rõ ràng trên sàn và một tiếng hét "Tôi cần bác sĩ!" từ xa. Yoongi chớp mắt vài lần và dụi chúng cho đến khi có nhiều người hơn tiến vào phòng. Một bác sĩ và một y tá bước vào, cùng với người mà anh cho là đã ngồi trong phòng trước đó, nói với Yoongi rằng cậu yêu anh.

Anh không thể dời mắt khỏi phần xương gò má cao và khuôn miệng hình trái tim của người đó, mái tóc rối bời rơi lất phất trên đôi lông mày cậu. Chiếc áo jacket màu olive vừa vặn ôm lấy vai. Anh nhìn chàng trai từ trên xuống dưới, không biết làm thế nào mà anh lại quen biết một người như cậu.

"Yoongi? Cậu nhìn sang đây một chút được không?" Bác sĩ nói, ngồi bên giường. Anh ta chiếu một luồng sáng nhỏ vào mắt Yoongi khiến anh nheo mắt. "Này, anh ấy vừa mới tỉnh dậy, tôi không biết việc chiếu thẳng ánh sáng vào mặt anh ấy như vậy có giúp được gì hay không." Chàng trai bí ẩn đứng bên cạnh phản bác. Bác sĩ lườm cậu. "Thưa cậu, tôi biết là cậu lo lắng nhưng xin hãy kiên nhẫn."

Nhưng Yoongi thật sự biết ơn người đã nói ra điều đó. Anh cảm giác như bị giữ lại, muốn đứng dậy và đi vòng quanh nhưng lại không thể cử động chân, những phần khác trên cơ thể đột nhiên trở nên vướng víu.

Bác sĩ tắt ánh đèn, đưa cho y tá. "Cậu cử động ngón tay được không?" Yoongi ngượng ép làm theo, chìa ngón ra và chuyển động trước mặt bác sĩ. "Tôi thấy ổn. Có thể đem cho tôi chút nước được không?"

"Để em đi lấy." Chàng trai bí ẩn vội vàng rời khỏi phòng. (Một phần trong Yoongi mong cậu ở lại, anh lo lắng khi thấy cậu rời đi nhưng không chắc chắn là vì sao.)

"Taehyung, cho anh xem bệnh án của cậu ấy." Bác sĩ nói, Yoongi cố tiến gần lại để đọc bảng tên của anh ta nhưng anh không ngồi dậy được. Anh bất ngờ nhận ra chân anh bị bó bột, cố gắng để nâng chân lên. Bác sĩ đặt tay lên đùi anh. "Nào nào, từ từ thôi. Cậu có thấy đau không?"

Yoongi không nhận thức được điều đó cho đến khi bác sĩ nhắc tới, cả người anh đau nhức, chủ yếu ở phần chân bị bó bột, ngực và lưng. Anh gật đầu.

sope | secret vowsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ