III

317 31 1
                                    

Anh tỉnh dậy vào sáng hôm sau, hoặc ít nhất anh cho là như vậy. Anh nhìn phía bên cạnh giường, Hoseok đắp chăn, ngồi ngủ trên chiếc ghế cạnh anh. Yoongi với tay để lấy nước, nhưng cốc lại trống không. Hoseok phát ra tiếng ngáy nhỏ, và Yoongi cảm thấy thật tệ vì anh cần phải đánh thức cậu dậy.

"Hoseok." Anh khàn khàn nói. Người trẻ hơn ngay lập tức bật dậy. "Yoon? Em đây, anh cần gì?" Hoseok chớp mắt, vẫn chưa tỉnh ngủ, nhìn vào cốc nước trên tay Yoongi. "À, để em lấy thêm nước cho anh. Em sẽ nói với y tá là anh tỉnh rồi."

Một vài phút sau Hoseok quay lại với một bình nước lớn. Yoongi khúc khích cười. "Cậu lấy cái đó ở đâu ra vậy?"

"Y tá đưa cho em. Cái này sẽ dùng được lâu hơn." Hoseok ngồi bên mép giường, đưa cho Yoongi cái bình và hôn lên trán anh. Anh hắng giọng, ngượng ngùng lùi lại. "Xin lỗi... cứ phải kiềm nén khi ở bên cạnh anh làm em cảm thấy không quen. Em sẽ không hôn anh nữa nếu anh không thích."

Yoongi nhìn cậu từ trên xuống dưới, và nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cậu. "Cảm ơn."

Hoseok một lần nữa liếc nhìn anh. "Bác sĩ bên khoa thần kinh sẽ tới đây trong vài tiếng nữa, em có thể ở lại hoặc rời đi nếu anh muốn." Người lớn tuổi hơn uống một ngụm nước. "Không, tôi muốn cậu ở lại, có thể tôi không biết cậu nhưng cậu đã giúp tôi rất nhiều mà. Cảm ơn cậu." Anh bắt gặp vết ửng hồng trên đôi má của Hoseok. "Thật tốt khi được nghe điều đó, em đi lấy đồ ăn sáng cho anh nhé." Cậu cười, và Yoongi cảm nhận được mặt anh đang đỏ dần.

Anh có thể hiểu vì sao anh yêu Hoseok, cậu ngọt ngào đến vậy cơ mà, chưa kể đến chuyện cậu trông rất thu hút nữa. Hoseok có vẻ biết mọi thứ về Yoongi. Anh cũng rất muốn tìm hiểu thêm về cuộc sống của cả hai.

Họ ăn sáng trong im lặng, anh tự hỏi đây có phải là Hoseok của mọi khi không hay chỉ là cậu đang lo lắng về tình trạng của Yoongi. Anh tự hỏi liệu anh có nên hỏi Namjoon về chuyện này, dù hiện tại trông hắn có vẻ xa cách nhưng bản năng của anh tin tưởng rằng họ rất thân thiết.

Bác sĩ khoa thần kinh tới khi cả hai vừa dùng xong bữa sáng.

"Chào, mọi thứ ra sao rồi?" Y đưa tay về phía Hoseok. "Tôi là bác sĩ Jeon, rất vui khi được gặp hai người."

"Tôi là Hoseok, còn đây là Yoongi." Hoseok ra hiệu về phía Yoongi, anh đột nhiên cảm thấy ngại ngùng.

Hoseok giúp Yoongi ngồi thoải mái dưới tấm chăn. Bác sĩ kéo ra chiếc ghế mà Seokjin đã ngồi lên vào ngày hôm trước. "Ừ thì..." Y bắt đầu nói. "Bác sĩ Kim nói với tôi rằng anh bị chứng suy giảm trí nhớ."

"Tôi xin lỗi nhưng có phải cậu vẫn còn quá trẻ để trở thành bác sĩ không?" Yoongi buộc miệng nói. Hoseok khịt mũi, cố gắng nén lại tiếng cười. Jungkook khúc khích. "Phát hiện tài năng lúc còn trẻ thôi, đấy không phải trọng tâm. Anh mắc chứng suy giảm trí nhớ, có đúng như vậy không?"

Yoongi gật đầu. "Phải, đúng là như vậy."

Jungkook viết gì đó lên bìa kẹp tài liệu. "Được rồi vậy điều cuối cùng mà anh nhớ rõ nhất là gì?" Y nhìn Yoongi, khiến tim anh đập nhanh hơn. "Tôi nghĩ là khoảng thời gian ở đại học. Nhưng tôi vẫn nhớ một vài chuyện sau đó." Ngón tay anh mân mê mép của tấm chăn mỏng màu xanh nhạt phủ bên trên chăn bệnh viện; anh tự hỏi nó từ đâu mà ra.

sope | secret vowsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ