Chương 5

540 50 0
                                    


Cậu nhận được tin chị gái Phác Lạc Lạc của mình phải đi công tác ngoại quốc, trong lòng vô cùng buồn bã, nếu chị đi rồi cậu không còn lý do để có thể ngày ngày đến trước cửa Điền Thị gặp hắn.

Mặc cho trên bàn ăn bày bao nhiêu món mà thường ngày cậu rất thích ăn, Phác Chí Mẫn thở dài ngồi nửa ngày không động đũa. Đến nỗi Phác mẫu thân cũng cảm thấy không vừa mắt "Tiểu Mẫn con bị làm sao vậy ?"

Bị mẹ gọi, cậu mới bừng tỉnh, lại tiếp tục cúi đầu trầm mặc, không biết trả lời mẹ thế nào, cuối cùng quyết định sẽ hỏi mẹ một chuyện quan trọng.

Cậu buông đũa, nhìn thẳng vào mẹ trịnh trọng đặt câu hỏi "Mẹ! Nếu con nói... Con thích một người thì sao ?"

Phác mẫu thân nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của cậu phải nhịn lại không bật cười thành tiếng "Con đó, tiểu tử này cũng biết yêu thích một người a " bà không bất ngờ thay vào đó là ân cần chỉ bảo "Bảo bối, nếu con thích người ta phải âm thầm dõi theo xem người ta thích gì, ghét gì. Sau đó lựa thời cơ thích hợp để bày tỏ...)@+$#()&)#-@$+#@)!!!"

Cậu im lặng lắng nghe và tiếp thu chỉ dạy của hoa mẫu thân. Đêm hôm đó cậu lật qua lật lại vẫn không thể ngủ nên quyết định chạy đến bàn học ngồi tình toán kế hoạch tiếp cận nam thần của cậu.

Hôm nay là ngày đầu tiên Phác Lạc Lạc đi công tác. Phác Chí Mẫn từ tối đã vạch sẵn đường đi, bày đủ chiêu trò làm nũng để Phác mẫu thân cho phép cậu ra ngoài vào buổi chiều, cậu vẫn đúng giờ lấp ló trước cửa Điền Thị . Điền Chính Quốc hôm nay tan tầm muộn hơn người khác một chút, cậu còn tưởng hắn hôm nay không đến đang muốn quay về thì đằng sau vang lên tiếng gọi "Nhóc! Chị cậu đi công tác rồi. Cậu cũng đừng có ngày ngày tới đây như vậy!" Hắn vẻ mặt khó chịu nhìn cậu.

Phác Chí Mẫn sợ hãi cúi thấp đầu, không biết nên nói gì. Liền tùy tiện nghĩ ra một lý do nào đó "Tôi... Tôi ... Tiên sinh ... a do tôi ngày ngày đến đây đã quen rồi, không tới nữa... Tôi... Tôi sẽ nhớ!" Trong đầu cậu không biết đang nghĩ gì mà hai má đỏ lựng, ba chữ cuối "tôi sẽ nhớ" cũng nói nhỏ như không muốn ai nghe.

Hắn đương nhiên không thèm quan tâm cậu "Mặc kệ cậu, nhưng phiền cậu đừng có lúc nào cũng nhìn tôi chằm chằm được không ?"

Phác Chí Mẫn gật đầu lia lịa "Sẽ không. Sẽ không làm phiền anh nữa, không nhìn anh nữa. Nhưng ... tiên sinh... anh có thể ...."

Hắn khẽ nhau mày, đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp đến giờ hẹn của hắn với bạn gái "mau nói đi!"

Cậu bối rối, vừa định hỏi hắn thích gì nhưng vì hắn lớn tiếng như vậy cậu nhất thời nói thẳng suy nghĩ trong lòng "A Tiên sinh! TÔI THÍCH ANH!"

Điền Chính Quốc bên ngoài lãnh đạm nhưng trong lòng sớm đã bị cậu dọa không thể tin vào tai mình, hắn đứng yên bất động vài giây thì có tiếng điện thoại reo.

Hắn nghe máy, chính là bạn gái hắn gọi, muốn hắn đến đón cô. Điền Chính Quốc liếc nhìn cậu một cái, trầm mặc một chút rồi lên tiếng "Ngày mai 6h chờ tôi ở Lan Đình ( tên nhà hàng 5 sao các loại :))) tôi muốn cậu giải thích rõ ràng!" Sắc mặt của hắn lúc này vô cùng khó coi, ánh mắt tràn đầy sát khí. Phác Chí Mẫn sợ sệt lui về sau hai bước gật đầu.

Diền Chính Quốc tiêu sái bước đi lên xe, chiếc xe sang trọng đen bóng lao đi trong ánh đèn xa hoa của thành phố. Để lại thân ảnh nhỏ đứng nhìn theo, tâm tư khó tả, vừa vui mừng vừa sợ...

End chap.

[chuyển ver] < jjkxpjm > Mỹ Nam NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ