Bẵng đi gần một năm trôi qua. Sau thất ngày hôm ấy, tôi suy sụp nặng nề. Tôi chưa bao giờ thất bại trong những cuộc thi thể thao hàng năm cả. Mà ngay chính lần thất bại đầu tiên đó, lỗi lớn nhất lại thuộc về tôi. Không.. Không phải lỗi lớn nhất, mà là lỗi duy nhất
Cả CLB hôm đấy đều làm tốt, đối thủ cũng ngang tài ngang sức, lượt chạy cuối của tôi quyết định tất cả. Nhưng chỉ vì một thoáng lơ đãng tất cả nỗ lực tập luyện của mọi người đã đổ sông đổ bể
Ngày hôm đấy tôi chẳng biết phải nói sao với mọi người. Chỉ cúi đầu xin lỗi rồi lặng lẽ bỏ về trước. Chủ tịch CLB và các thành viên động viên tôi nhiều lắm. Chủ tịch bảo rằng về nhì cũng là thành tích tốt rồi, không có gì phải xấu hổ. Nhưng bản thân tôi thì không chịu được thất bại cay đắng này
Vài ngày sau tôi quyết định rời CLB. Chaewon khuyên can tôi nhiều lắm. Cậu bảo rằng hãy cùng cố gắng lấy lại chức vô định vào năn sau, không được từ bỏ. Nhưng tôi cảm giác mình chẳng còn động lực nào đi tiếp nữa
Nói về Chaewon. Hè năm đấy, sau một tháng hẹn hò, cậu nói với tôi rằng cậu cảm thấy tôi không thực lòng yêu cậu nên hãy chia tay
Nét mặt buồn bã của Chaewon lúc đó khiến tôi dằn vặt đến tận bây giờ. Không phải tôi không thích cậu đâu. Cậu là người con gái tốt bụng, hiền lành, tốt tính nhất mà tôi từng gặp. Chưa bao giờ tôi thấy cậu giận dữ ai cả, cậu lại còn hay đặt lợi ích của mọi người lên trên bảo thân một cách ngốc nghếch nữa. Giá như tôi với cậu có thể trở thành bạn thân với nhau. Nhưng một khi đã yêu rồi, thật khó cho Chaewon để có thể trở thành bạn với tôi
Ngày Chaewon nói chia tay tôi. Cậu thông báo rằng sẽ chuyển trường vào năm học tiếp theo. Cậu bảo rằng sẽ không thể quên được tôi nếu còn học chung trường, gặp mặt mỗi ngày
"Cậu không được từ bỏ điền kinh đâu đấy"
"Tớ đâu còn mặt mũi nào mà chạy tiếp chứ?"
"Minju.. cậu có biết vì sao mình tiếp tục chạy dù kém hơn mọi người không?"
"Tớ không.."
"Năm lớp 7.. Bạn thân rủ tớ tham gia CLB điền kinh cho vui. Tớ thì lúc đấy chậm chạp hết cỡ luôn nhưng vẫn vào vì có bạn.. Hội hè năm đấy tớ tham gia cùng CLB ở vị trí dự bị. Chúng tớ bị loại sớm lắm"
Ngập ngừng một lúc. Cậu tiếp tục câu chuyện
"Khi đó.. Có thành viên đội chính bất ngờ bị đau bụng và tớ phải vào thay. Đối thủ của tớ lại là thành viên chủ chốt của trường mạnh nhất thành phố, chẳng còn gi vọng gì đã thế tớ còn ngã sõng soài ra đất chứ. Lúc đấy tớ đã nghĩ chắc mình nên rời CLB thôi. Mình chẳng hợp với điền kinh chút nào?"
"Vậy sao cậu vẫn tiếp tục đến bây giờ"
Chaewon nhìn tôi với một nụ cười, nét mặt cậu nửa vui, nửa buồn
"Cô bạn đó, sau khi chiến thắng tớ một cách dễ dàng.. Cậu có biết cậu ấy đã làm gì không. Cậu ấy không chạy ra ăn mừng với đồng đội mà quay lại đỡ tớ dậy. Nói vớ tớ rằng, cuộc đời đôi khi sẽ có những lúc vấp ngã, nhưng tớ phải mạnh mẽ đứng dậy cố gắng để cho bản thân trở nên tốt hơn. Nói vớ tớ đừng buồn vì thất bại, cậu ấy bảo rằng ánh mắt quyết tâm của tớ trước lúc chạy, trông ngầu lắm. Khi cậu ấy cười với tớ. Trái tim tớ đã rung động"
BẠN ĐANG ĐỌC
[MinKkura] Tri Kỷ
FanfictionHi :D Tình hình là nhà nước lại bắt cách ly tiếp nên mình vẫn chưa đi làm được rồi :( rảnh quá ngồi viết tiếp Fic nữa mong mọi người ủng hộ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha :D