Chương 7 - Lời thỉnh cầu

313 34 1
                                    

"Mai gặp nhé Sakura"

"Ừm.. Bye bye"

Irene và tôi vừa có buổi đi chơi chợ đêm vui vẻ, đã muộn và cả hai đều buồn ngủ nên đành tạm biệt nhau rồi nhà ai người nấy về

Đường đêm vắng tanh vắng ngắt. Tôi mò vào con hẻm nhỏ đi đường tắt về nhà

Bỗng từ đằng xa tôi thấy một người nằm la liệt sát bờ tường. Né một bên cố lách qua vì nghĩ là người say xỉn ngủ gâjt. Nhưng rồi chợt nghĩ có lẽ người ta cần giúp đỡ, mà cũng có thể là lừa đảo hay gì thì sao? Đêm rồi phải cận thận. Tôi lờ người đang nằm đấy và đi tiếp

"Sa.. kura"

Tôi giật mình. Có phải người nằm đó vừa gọi tên tôi? Mà giọng nói quen thuộc này.. Tôi quay lại

"Minju?"

Đúng là Minju. Cậu vẫn nằm nhắm mắt. Tôi sờ người Minju kiểm tra, người cậu nóng quá. Không nghĩ ngợi tôi cõng cậu lên đưa về nhà

...

Người Minju nồng nặc mùi rượu. Khó chịu quá đi mất, cõng cậu đi cả đoạn đường mà tôi muốn say theo quá. Lâu lâu tôi có lấy trộm rượu của bố uống cùng Minju nhưng do tửu lượng kém nên chỉ được 1 tí là say luôn. Ngửi thôi đã thấy buồn nôn rồi

"Sakura?" giọng nói yếu ớt cất lên bên tai

"Cậu tỉnh rồi à?"

"Sao cậu ở đây?"

"May mắn cho cậu là tớ ở đi ngang qua đấy. Nhỡ cậu nằm đấy mà có chuyện gì xảy ra thì nguy lắm. Để tớ đưa cậu về nhà"

Cõng cậu đi qua những con phố. Đã lâu rồi tôi với Minju mới ở gần nhau như thế này. Nhưng giữa tôi với cậu vẫn còn một khoảng cách vô hình, cả hai không nói với nhau câu nào nữa. Đường đêm vắng vẻ tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở của cậu bên tai và có thể cảm nhận được cơ thể ấm áo của cậu trên lưng, nhịp tim rõ ràng của cậu

"Được cậu cõng về thế này, cảm giác giống ngày xưa nhỉ.."

"..."

"Khi đó tớ vẫn còn bé tí, thấp hơn cậu nửa cái đầu, hậu đậu làm sao mà suốt ngày ngã rồi lại ăn vạ khiến cậu phải cõng từ trường về nhà"

"Hoài niệm thật, Minju ngày ấy dễ thương ngoan ngoãn làm sao. Còn cái người đang ở trên lưng mình thì trốn chơi đêm rồi say bí tị vạ vật ra đường. Để người khác phải oằn lưng ra cõng cái cơ thể nặng như heo trên lưng này"

"H.. Heo? Cậu quá đáng lắm" giọng Minju hờn dỗi. Cậu khẽ cấu vào tay tôi

Sự đáng yêu bất chợt của Minju khiến tôi bật cười thành tiếng, cậu cũng cười khẽ bên tai tôi. Chợt nhận ra đã rất lâu rồi tôi với cậu mới cùng cười với nhau

"Nè Sakura.."

"Hửm?"

"Ước gì.. Đoạn đường về nhà bỗng dài ra bất tận.. Ước gì thời gian có thể ngừng lại ngay khoảnh khắc này"

"Để làm gì chứ? Đừng nói vớ vẩn nữa.. Cậu mệt thì im lặng đi. Để tớ đưa cậu về nhà nằm nghỉ"

"Tớ nhớ cậu.."

[MinKkura] Tri KỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ