Chương 6

1.9K 160 30
                                    

Edit: nguyenloan201 - wattpad

Hai tiếng "Tích tích", Cố Lẫm ấn mở cửa xe, anh chưa kịp đóng cửa, đột nhiên ghế phụ xuất hiện một cái đầu nhỏ.

Cố Lẫm "..."

Chẳng lẽ cô ngồi trên mặt đất đợi anh ra,
"Anh Lẫm" Nhan Niệm Niệm vô cùng đáng thương mà bám lấy ghế xe, "Anh chở em một đoạn đi, em mang đàn ghi-ta, đi phương tiện công cộng sẽ rất khó khăn."

Cố Lẫm nhìn sau lưng cô, cô đang đeo một cái túi to. Nhan Niệm Niệm sợ anh không tin cô, liền kéo khoá của chiếc túi ra, bên trong đựng một cây đàn ghi-ta bằng gỗ màu nâu.

Cố Lẫm liếc cô một cái, vẫn im lặng không nói câu nào, rồi kéo cửa xe lại.

Nhan Niệm Niệm cao hứng để đàn ghi-ta và cặp sách ở ghế phụ, một tiếng "Cùm cụp" cô đã thắt xong đai an toàn, rồi nhìn về phía Cố Lẫm cười, "Anh, đi thôi."

Cố Lẫm "Cô sinh tuổi khỉ à"

"Không phải ạ, em so với anh nhỏ hơn hai tháng, anh sinh tháng mười một, em sinh tháng một, nhưng vẫn chưa đến tết âm lịch, cho nên em với anh đều là..."

Cố Lẫm cười như không cười, mãi Nhan Niệm Niệm mới kịp phản ứng lại, âm thanh càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt cũng đỏ hẳn lên.
Cố Lẫm cười nhạo một tiếng, khởi động xe.

"Em với anh đều là não cá vàng." Nhan Niệm Niệm nhỏ giọng nói.

Khoé miệng Cố Lẫm hơi nhếch, nhớ tới hôm qua cô đuổi theo xe của anh, đáy lòng có chút mềm nhũn, chủ động hỏi " Cô mang theo đàn ghi-ta làm gì vậy?"

"Em sẽ biểu diễn trong sự kiện chào đón học sinh mới đó." Anh chủ động hỏi, Nhan Niệm Niệm cảm thấy rất vui, ngồi thẳng người rồi nói, "Em sẽ vừa đàn, vừa hát, anh có đến nghe không ạ?"

Ánh mắt Cố Lẫm dừng ở trên ngón tay của mình. Ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Đôi tay này cũng đã từng đánh đàn, thầy anh nói anh rất có thiên phú, mặc dù tuổi nhỏ nhưng đã rất xuất sắc.

Nhưng, năm anh tám tuổi, gương mặt đã bị huỷ.

Sau đó những sự kiện liên quan đến âm nhạc, thầy giáo ôn nhu mà sờ đầu anh, "Cố Lẫm, con cũng phải nhường những cơ hội biểu diễn cho bạn khác nữa, năm nay, con không cần biểu diễn, được không?"

Từ đó, anh không biểu diễn lần nào nữa.

Sau đó, anh cũng không còn đánh đàn nữa.

Ánh mắt anh lạnh nhạt mà lại bình tĩnh, Nhan Niệm Niệm nhìn anh, trong lòng có chút không thoải mái.

Kiếp trước cô sống ở Cố gia gần một năm, cũng biết anh bị thương khi còn nhỏ, từ nhỏ đến lớn, anh nghe rất nhiều sự bàn tán, giống như ngày hôm qua trong phòng học, mặc dù không có ác ý, nhưng cũng làm anh bị tổn thương.

Không biết có phải vì lí do đó mà anh không thích nơi đông người, càng không thích ánh đèn trên sân khấu  "Anh không muốn đến đó cũng không sao đâu ạ."

Cố Lẫm cũng không nói là có đến hay không, anh lại hỏi ngược lại "Cô vì bạn học mới mà tham gia sự kiện này à?"

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Apr 22, 2020 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

(EDIT) Túi nhỏ bên ngực trái - Giản Diệc DungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ