Lần Đầu

1.4K 146 11
                                    

"Anh vừa nói gì?"

"Anh... anh..."

"Cuối cùng anh cũng nhớ ra rồi!"

Tôi ôm chầm lấy anh, nước mắt tôi không kiềm được mà chảy ra, không ào ạt không tuôn trào, chỉ là vô tình chảy ra một cách hạnh phúc.

"Thực ra anh chỉ nhớ một chút thôi... anh..."

"Một chút cũng được, mang máng cũng được, mập mờ cũng không sao. Chỉ cần anh nhớ Sarawat bên cạnh anh là ai, chỉ cần anh nhớ... em yêu anh là đủ."

"Sarawat ..."

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, trông nó thật diễm lệ, ướt nước nhưng không yếu đuối, long lanh nhưng chẳng đáng yêu... chỉ đơn giản tựa những giọt sương sớm trong vắt.

Không kiềm chế được cảm xúc, tôi hôn lên môi anh khiến anh không kịp phản ứng. Hơi thở anh cận kề, làn môi mềm mại ấm nóng, tôi nhắm mắt trân trọng như thể nếu không ôm anh thật chặt anh sẽ lại biến mất trong khoảng không tôi chẳng thể nào với tới.

Tôi ở trên phòng cùng Tine, bầu không khí khá im lặng... đơn giản là cả hai chẳng biết nói gì sau nụ hôn bất ngờ ban nãy...

Tôi ngốc quá phải không?

"Em không định đi ngủ sao?"

"Dạ... ngủ chứ... ngủ thôi!"

Đợi anh nằm xuống, tôi với tay ra tắt đèn. Mắt tôi cứ mở trân trân, không tài nào chợp mắt... quay qua nhìn anh, cả hai y chang nhau...

"Anh... có chuyện gì muốn nói với em hả?"

"Không, không có..."

"Vậy... có gì muốn làm với em không?"

"Làm... làm gì?"

Tôi lần nữa chủ động, lần này có hơi mạnh bạo... nằm đè lên người anh tôi cảm nhận được phía dưới mình bắt đầu cương cứng khó chịu vô cùng.
Thực ra nó đã cứng từ hồi chui vào phòng chỉ có hai người chúng tôi rồi...

"Em... định làm gì?"

"Anh... không muốn thử xem cảm giác đối với em là gì sao?"

"Là gì chứ...?"

Thật muốn nói anh khờ quá đi mất... là giả vờ ngô nghê hay là biết mà chẳng chịu nói vậy?

Không thèm giải thích, thực hành luôn cho rồi!

Một lát sau, chưa đầy năm phút thì miếng vải cuối cùng trên người anh cũng rơi xuống sàn. Anh nhìn tôi với vẻ mặt hết sức ngỡ ngàng.

Giữa căn phòng tối om được bao trùm bởi những tiếng thở dốc, có hai con người đang trần trụi mà quấn lấy nhau. Ánh trăng bên ngòai tỏa ra ánh sáng mờ ảo len lỏi qua từng khe cửa sổ hắt vào gương mặt anh. Những vệt sáng đó làm tôn lên những đường nét gương mặt vốn đã sắc sảo giờ lại càng trở nên xinh đẹp. Chưa nói đến, khi anh không có một mảnh vải che thân như lúc này thì lại thêm quyến rũ đến động lòng người.

Nhỏ tác giả kia! Cứ lo mà miêu tả khung cảnh bling bling gì riết. Còn không mau viết tiếp.

Sarawat nhỏ sắp nổ tung rồi đây này. Chết tiệt!

Suốt đêm hôm đó, có lẽ vì là lần đầu nên tôi cũng không chắc chắn là tiếng rên của anh có đến tai P'Man không nữa...

Mà nếu P'Man có nghe đi chăng nữa thì làm gì được chứ, dù sớm hay muộn gì cái ngày này cũng đến thôi...

Đó là ý đồ của tôi từ tám năm trước rồi... mất một thời gian khá lâu mới được tọai nguyện như bây giờ đó các cô...

Sáng hôm sau, P'Man vừa mở cửa vào phòng thì Tine liền hét toáng cả lên. Tôi cũng không hiểu, chắc tâm lí của những người biết mình bị đâm, nhỉ?

Còn đuổi cả tôi ra cơ đấy, trong khi tôi cũng như anh đây thôi, trần như nhộng này!

Quá đáng mà...

______________

Định đến tối mới up chap này cho nó hợp hoàn cảnh, mà đã hứa với mấy nàng là sẽ bù chap...

Thứ lỗi tôi viết H không hay đâu. Tôi nói thật. Đọc cứ cảm giác tắt n*ng làm sao ấy kkk. Thế nên cứ ăn chay đỡ đi các cô...

 Thế nên cứ ăn chay đỡ đi các cô

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
Brightwin | Chủ Quán! Cho 1 Cốc Trà ĐàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ