Sau sự kiện xảy ra vào ngày đầu tiên gia đình Weasley đến đó, mọi việc đều diễn ra một cách bình thường. Harry và Ginny cố tránh mặt nhau, nhưng việc mắt chạm mắt và đụng chạm là không thể tránh khỏi. Mặc dù Ginny đã tha thứ cho Harry khi biết lí do, cả 2 đứa vẫn thấy lúng túng khi phải tiếp xúc trực tiếp. Ron dường như đã quên hết và coi như không có chuyện gì xảy ra, và Hermione cũng cố gắng không nhắc tới đối phương khi nói chuyện với một trong 2 đứa.
May mắn thay, thời tiết u ám của những ngày giữa tháng 8 cũng đã dần biến mất. Thay vào đó là tiết trời mát mẻ hơn, nhẹ nhàng hơn. Chuyến đi đến Hẻm Xéo của tụi nó rất suôn sẻ; và ông Weasley đã xoay sở mượn được một chiếc xe của Bộ Pháp thuật để trở tụi nó đến Ngã Tư Vua vào ngày nhập học. Chẳng mấy chốc...
...
1/9/1998
___________________Nhà ga Ngã Tư Vua___________________
...ngày đó cũng đã đến. Nhoáng cái, Harry đã thấy mình đang đứng trên sân ga 9 3/4. Nó nhận ra khá nhiều khuôn mặt quen thuộc: Neville Longbottom cùng bà, Seamus Finnigan, Dean Thomas, và cả (tim Harry bỗng đập nhanh hơn bình thường) gia đình Malfoy. Draco Malfoy đang đứng ở đó, vẫn cao, gầy, xanh xao như thế; chỉ có đôi mắt xanh xám của hắn là thoáng chút mơ hồ, thậm chí... sợ hãi? Hắn đeo nụ cười ngờ nghệch y như thầy Lockhart, mắt láo liên khắp nơi.
"Có vẻ như Ron nói đúng. Hắn sẽ không nhớ ra mình đâu..." Harry thầm nghĩ, và tim nó bỗng nhói lên. Đằng sau nó, Hermione và 5 người nhà Weasley đã đến và đang kiểm tra hành lí. Nó nghe thấy tiếng Ron nói ở đâu đó xa lắc xa lơ:
"Đi nào, tụi mình cần kiếm một toa tàu trống. Gin- em gái mình sẽ ở toa của Huynh trưởng, đừng lo."
"Harry? Con có thể dành một chút thời gian nói chuyện với bác không?" Giọng ông Weasley bỗng vang bên tai nó.
Harry nhìn ông. Nó nhận ra sự lo âu trong mắt ba Ron.
"Con nghĩ là được ạ."
Khi 2 người đã đi tách ra, ông Weasley nói với Harry bằng giọng cao hơn giọng thường ngày của ông:
"Harry à, bác thấy dạo này con có vẻ không khỏe. Con có gì muốn nói với bác không? Nếu con mệt quá thì có thể nghỉ học, thực sự không cần thiết-"
Harry bỗng dành một sự hứng thú thái quá cho đôi giày mới toanh của nó. Nó nghĩ về những giấc mơ kì lạ, về giọng nói xa lạ thường xuyên nhắc nó về hắn, về những cảm xúc mà nó không thể nói ra với bất kì ai, và về Draco Malfoy...
"Con nghĩ là con ổn, cảm ơn bác rất nhiều."
...
"Kiếm một toa há?" Ron nói giọng mát mẻ khi tụi nó đã ở trên tàu.
"Đi thôi, mình không thể chịu được sự dòm ngó đến mức này." Hermione thì thào; cô nàng đang cố gắng kéo cổ áo khoác lên che mặt. Harry chợt nhận ra, nó vốn đã quen với những ánh mắt hướng về phía nó, tò mò cũng có, ngưỡng mộ cũng có, thậm chí là thương hại cũng không thiếu. Nhưng hiện giờ thì dường như tất cả mọi sự chú ý đều đang đổ dồn về tụi nó, những tiếng rì rầm, xì xào to nhỏ, những cái chỉ chỏ lộ liễu... Khó khăn lắm 3 đứa với chen qua được đám đông bu quanh và chui vô được một toa còn trống. Ron ngồi phịch xuống, thở gấp; nhưng anh chàng có vẻ mãn nguyện. Hermione giả vờ lôi cuốn Hogwarts- Một Lịch sử ra nghiên cứu lần thứ 99. Còn Harry... Nó đang ngó xung quanh, tìm kiếm một người, đúng hơn là một mái tóc bạch kim...
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Drahar ] Forget me not.
FanfictionĐường đường là Cứu thế chủ, sao có thể vì tình yêu vô vọng với một Tử thần Thực tử mà lâm bệnh hiểm nghèo ? Đường đường là Công tử Slytherin, sao có thể nhắm mắt để người mình yêu phải chết, sao có thể trở thành một tên mất trí nhớ ? Những cánh hoa...