"Harry? Có phải bồ dùng Tình dược không?"
"Bồ nói gì cơ?"
"Tối hôm đưa Draco đến, mình nhìn thấy một lọ Tình dược trên bàn trong phòng sinh hoạt. Nó... là của bồ hả?"
"Kh-khôngg... Chết tiệt. Pansy, mình nghĩ bồ cần biết chuyện này."
...
"Ra vậy. Ý bồ là Hermione- và tên Weasley khó ưa đó- định cho Draco uống Tình dược để giúp bồ khỏi bệnh?"
"Đại khái là như vậy... Không thể tin được."
"Nhưng Harry, Draco có vẻ rất thích bồ mà!"
"Ha... Pansy, hắn đang bị mất trí nhớ! Draco không ý thức được việc mình làm đâu."
"Có vẻ Draco luôn bị ám ảnh bởi những sự việc xảy ra từ năm học thứ 6. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã đe dọa cậu ta và khiến Draco sống trong nỗi kinh sợ."
"Vậy mới nói! Dùng Tình dược cho hắn bây giờ không khác gì ếm Avada lên hắn đâu!"
...
"Harry, phòng Bùa Chú lầu 1! Mình vừa thấy Draco đi về hướng đó, trước đó một chút là Hermione và tên Ron Weasley. Lẹ lên!"
...
________________Bệnh thất________________
"Ta thiệt sự không hiểu nổi hai trò đang nghĩ gì nữa! Tình dược, ngay trong khuôn viên trường! Cấm túc, cả hai trò! Và trừ nhà Gryffindor 50 điểm! Granger, có vẻ như ta đã kì vọng quá nhiều vào trò. Trò làm ta thất vọng đó." Tiếng cô hiệu trưởng McGonagall vang lên trong đầu Harry. Nó trở người và lại lên cơn ho dữ dội.
"Một cơn chấn động tầm cỡ vầy... ta e là các trò đã khiến bệnh tình của Potter trở nặng. Nếu không chữa trị kịp thời... ta nghĩ... trò ấy... sẽ không qua khỏi. Hạn là 1 tháng." Giọng bà Pompfrey đứt quãng. "Còn Parkinson, trò ấy sẽ ổn thôi. Chỉ là dùng quá liều Tình dược. Ta đã cho cô bé một viên sỏi dê, 2 3 ngày nữa trò ấy sẽ có thể hoạt động lại bình thường. Tuy nhiên..." Bà quay sang Hermione và Ron. "Ai trong hai đứa đã tẩm Tình dược vào chai nước đó?"
"Là... là con." Hermione run run giơ tay.
Bà Pompfrey có vẻ sửng sốt. "Granger, trò cần biết rằng, nếu trò muốn Malfoy có tình cảm với Potter thì chính trò Potter phải là người tẩm Tình dược và đưa chai nước đó cho Malfoy! Và giờ ta nghĩ," Bà chép miệng. "Trò Parkinson đã rơi vào lưới tình của trò mất rồi."
Mặt Hermione ửng hồng, nhưng cô bé có vẻ bớt căng thẳng. Thiệt là đúng lúc, Pansy bắt đầu rên lên:
"Hermione... Hermione..."
Hermione vội vàng cúi xuống giường bệnh của Pansy:
"Bồ thấy thế nào rồi? Pansy, mình thực sự xin lỗi..."
"Không sao đâu. Hermione, mình muốn nói... Không phải do Tình dược đâu, nhưng mình yêu bồ, Hermione à." Pansy khó khăn mở to đôi mắt đen, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đẫm nước của Hermione. "Mình thực sự yêu bồ."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Drahar ] Forget me not.
FanfictionĐường đường là Cứu thế chủ, sao có thể vì tình yêu vô vọng với một Tử thần Thực tử mà lâm bệnh hiểm nghèo ? Đường đường là Công tử Slytherin, sao có thể nhắm mắt để người mình yêu phải chết, sao có thể trở thành một tên mất trí nhớ ? Những cánh hoa...