20/8/1998
" Tôi yêu anh,
Một tình yêu đơn phương thuần khiết.
Không ai biết... Cũng chẳng ai hay..."
______________Quảng trường Grimmauld______________
Cư dân sống tại quảng trường Grimmauld hẳn đã quá quen với những điều kì lạ xảy ra thường xuyên ở khu này: những tên ăn mặc lập dị với chiếc áo chùng dày cộp trong thời tiết 40 độ C; những ảo thuật gia xuất hiện và làm những trò kì quặc; hay việc ngôi nhà bên cạnh nhà số 11 lại đánh số 13 thay vì 12. Lời giải thích, tuy vô lí nhưng lại là thuyết phục nhất cho việc này, chính là có lẽ những người xây dựng căn nhà số 13 "không biết đếm". Từ lâu, người dân nơi đây đã chấp nhận và không để ý đến, thậm chí là quên đi sự nhầm lẫn thú vị này, trừ một khoảng thời gian vào cuối tháng tám năm ngoái, khi mà cái sự khác thường đó lại có vẻ rất thu hút với một số nhóm khách du lịch. Họ lui tới quảng trường một cách thường xuyên đến kì lạ, phong cách kì cục giống nhau, và đặc biệt hơn nữa là họ chỉ đứng nhìn chăm chăm vào khoảng trống nhỏ giữa căn nhà số 11 và 13.
" Có lẽ họ đang mong đợi phép màu xảy ra và mang ngôi nhà số 12 vào giữa khe trống đó chăng? " William Brown, một cư dân sống ở đây đã gần 20 năm cho biết khi được phỏng vấn trên tờ báo địa phương. " Tôi chưa bao giờ thấy sự hiếu kì lạ lùng như thế ở khách du lịch, và khu này cũng không phải địa điểm thu hút cho lắm!"
Hẳn nhiên, người dân tại quảng trường Grimmauld đa số là Muggles, nên họ không thể hiểu được những việc đã xảy ra sau thời gian đó. Họ chỉ nhận thấy rằng, những việc tương tự như trên dường như không bao giờ kéo dài quá 2 tháng. Vậy nên họ chẳng hơi đâu mà quan tâm chuyện bao đồng, nhà họ còn bao việc kia!
...
Hôm đó là một buổi sáng tháng 8, trời không đẹp một chút nào, những đám mây xám xịt kéo đến phủ kín bầu trời báo hiệu một cơn mưa tầm tã. Thời tiết cứ âm u như thế, lòng người cũng âm u theo mất thôi. Tuy thế mà người ta vẫn có thể thấy được một nhóm 6 người, 5 người tóc đỏ và một cô gái tóc nâu xù, cả 6 đều tay xách và đẩy những túi hành lí lỉnh kỉnh, rảo bước trên con đường đá. Đến trước khoảng trống giữa căn nhà số 11 và 13, họ dừng lại và trao đổi điều gì đó, rồi bỗng nhiên biến mất. Không phải đâu, họ không hề trở thành người vô hình hay bị bắt cóc, cảm ơn các bạn đã quan tâm. Họ là người nhà Weasley... xin thứ lỗi, 5 người Weasley và tiểu thư Granger, người ôm vật trông có vẻ như một con hổ nhỏ. Và họ đang trên đường đến thăm Cứu Thế chủ - Harry Potter.
" Chúng ta có thể chờ đến tuần sau mà, còn tận hơn 10 ngày nữa mới nhập học, má bắt tụi con đi bộ dưới nỗi lo ngay ngáy rằng một cơn mưa sẽ cuốn trôi chúng ta đi không phải là quá quắt lắm sao? " Cậu thanh niên khoảng 18 tuổi, cao lêu nghêu với mái tóc đỏ rực lên tiếng phàn nàn.
" Ron! Bớt càu nhàu lại và giúp đỡ bạn gái con đi! Má muốn chúng ta đến thăm và giúp đỡ Harry sớm hơn một chút thì có gì sai hả ? Cậu ấy đã cứu cả thế giới, và má chắc chắn rằng hiện giờ cậu ấy rất cô đơn! " Bà Weasley cau mày, trả lời cậu con trai .
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Drahar ] Forget me not.
FanfictionĐường đường là Cứu thế chủ, sao có thể vì tình yêu vô vọng với một Tử thần Thực tử mà lâm bệnh hiểm nghèo ? Đường đường là Công tử Slytherin, sao có thể nhắm mắt để người mình yêu phải chết, sao có thể trở thành một tên mất trí nhớ ? Những cánh hoa...