e i g h t

188 30 2
                                    

"Tae này."

"Ơi, em đây."

Taehyung của gã, em ấy luôn như vậy. Cứ một lần gã gọi em, là lại thêm một lần em dùng chất giọng ngọt ngào ấy đáp lại. "Em đây." - câu trả lời mới nhẹ nhàng làm sao, như thể em một khắc vẫn luôn ở đó, bên cạnh Namjoon. Để gã biết, vẫn có một Kim Taehyung như vậy bên đời.

"Ngày mai buổi tối anh có hẹn với đám bạn cũ, chắc sẽ về trễ nên em ở nhà đi ngủ trước nhé."

Namjoon vừa nói vừa soạn đống đề ôn thi trước mặt. Bước vào thu, kì thi lại đến gần, gã bận bịu gom công việc hai ngày giải quyết trong hôm nay. Kì thực gã có thể từ chối lời hẹn, nhưng bất quá trước sự nhiệt tình của đám bạn cũ Namjoon cũng bất đắc dĩ. Bọn họ còn muốn rủ Taehyung theo nữa kìa, cơ mà gã nào có dám để em dẹp đồng bài tập chất đống kia qua bên chỉ để đi theo gã chắn rượu chứ...

"Ừa, anh cũng tranh thủ về sớm nha. Có mà uống rượu thì phải biết chừng mực đó, em không muốn phải đi vác một con sâu rượu về đâu."

Giọng em vang lên nhẹ nhàng hoà vào tiếng sột soạt khi lật giấy. Taehyung dựa mình nằm trên sofa, từ góc nhìn của Namjoon chỉ thấy cái đầu nấm xám phai màu của em cùng sống mũi thẳng táp và đôi bàn tay gõ bàn phím liên tục. Ây da, Namjoon cười nhẹ rồi thở dài một tiếng, người yêu gã bây giờ được cưng chiều tới mức đáp lại gã cũng không buồn quay đầu nhìn một cái luôn rồi.

Hồi mới quen em, thật ra gã vẫn thường xuyên nhận được vài lời khuyên nghe chả lọt lỗ tai tẹo nào. Hàng xóm nói rằng quen con gái vẫn tốt hơn, sống cuộc sống của một người đàn ông trưởng thành, cưới vợ sinh con. Những khi ấy gã chẳng biết làm gì ngoài cười trừ, đó là do họ chưa biết Taehyung của gã đáng yêu cỡ nào đấy thôi, trong bảy tỉ người trên hành tinh này chỉ có mỗi một Kim Taehyung thôi đó.

Em không hoàn hảo, gã cũng không hoàn hảo, là người ai mà chẳng có chỗ sứt sẹo? Nhưng thế thì có sao, hoàn mỹ đôi khi chẳng quá tốt, huống chi gã còn yêu chết mấy tật xấu của em kìa. Namjoon bỏ ngoài tai những lời khuyên nhủ chả mấy thật lòng, hỏi rằng bộ gã không thấy bất công sao, khi rõ ràng gã yêu em nhiều hơn em yêu gã.

Taehyung là con trai, và gã cũng thế. Trong chuyện tình yêu mấy ai so đo nhiều đến vậy. Gã cảm thấy, tình yêu tốt nhất là đối phương muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu. Ít quá thì đối phương sẽ cảm thấy mình không thương người ta, còn nhiều quá sẽ cảm thấy nhàm chán. Vừa đủ là tốt, nhưng ai biết khái niệm "vừa đủ" là bao nhiêu ? Em thương gã nhiều như em muốn, gã cũng đáp lại em nhiều như gã muốn, và cả hai cảm thấy mãn nguyện vì tình cảm đó, đấy là "vừa đủ".

Nói ra có vẻ dông dài, vì chả mấy ai định nghĩa tình yêu là gì cả. Chắc chỉ có mình Kim Namjoon lúc này cảm thấy tủi thân vì vừa lãnh thái độ "lạnh nhạt" từ em người yêu mà đâm ra nghĩ nhiều thôi quá.

Nè hổ con, em có giỏi thì quay đầu lại nhìn mặt anh bạn trai đang giận dỗi vì bị lơ đi nè.

Và tiếng cạch cạch va chạm ngón tay và bàn phím vẫn vang lên đều đặn.

... Thế là Namjoon biết Taehyung đã hết thương gã rồi.

.
.
.

Taehyung vất vả lôi Namjoon từ cửa ra vào tới sofa, mặc gã nằm dài lên đó mà chạy vào bếp pha cốc nước ấm cho gã hạ nhiệt trước. Em cũng khổ chứ bộ, mười lần dặn uống ít thôi là tới mười một lần em bắt gặp cảnh say xỉn này rồi. Ấm nước vốn đã nấu từ trước đã được em đổ sang ly nhỏ, vừa thổi vừa nhanh chân chạy sang phòng khách xem tình hình của quả trứng luộc nọ.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Apr 30, 2020 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

namtae → geborgenheitNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ