one

677 100 6
                                    

original author: NATSUUFT

___


                                                                                                                                                                                               one

"Cái quái-" Yoongi nghe thấy Namjoon la lên trong bóng tối. "Hoseok, mày lại quên chưa trả tiền điện đấy à?"

"Gì cơ?" tiếng hét của ai đó đáp lại ngay lập tức và Yoongi nhận ra ngay đó là Hoseok. "Tao trả rồi! Tao thề!"

"Có thể là mất điện," Jin nói với giọng lanh lảnh, anh cả cũng chẳng quan tâm tới giọng điệu của mình. Một vài tiếng đồng ý vang lên. Yoongi thốt ra một tiếng thở dài khó nghe – anh ghét mất điện, nhất là khi nó kéo dài quá lâu. Anh chỉ hi vọng rằng lần mất điện này sẽ không kéo dài, nếu không anh sẽ chẳng chịu nổi mất. Điên chết đi được.

Yoongi cảm thấy có ai đó kéo tay áo mình, anh giật bắn mình nhảy lên ghế miệng thì kêu "á" một tiếng khiến cho "thủ phạm" phì cười.

"Bình tĩnh, hyung. Là em mà," Yoongi nghe thấy Jimin nói từ phía sau lưng mình, giọng nói cậu hơi run chắc có vẻ như đang nín cười đây.

Yoongi ngẩn người, cố gắng hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Sau đó anh ho khan một tiếng, má hơi chuyển sang màu hồng nhạt, quả thật Min Yoongi lúc ngại ngùng nhìn dễ thương như mèo con vậy. Anh có thể thấy vài đường nét trên khuôn mặt bánh bao của Jimin mập mờ trong bóng tối – dù chúng như hoa trong gương trăng trong nước – anh vẫn có thể thấy trên môi Jimin là một nụ cười khoái trí, cậu đang há hốc mồm cười lớn nhưng không dám để tiếng cười thoát ra khỏi miệng, thấy vậy Yoongi liền đánh một cú đau đớn vào chiếc đùi của Jimin, cậu bé đáng thương bị ông anh lườm cho cháy mặt.

"Mày dọa anh sợ chết khiếp," Yoongi nói khi Jimin bật ra tiếng cười khúc khích. Yoongi cáu lắm chứ nhưng chẳng làm gì được cậu nhóc tinh nghịch này.

"Chúng ta thật sự cần thắp vài cây nến," Namjoon nói. "Taehyung chắc chắn nên là người đi lấy chúng, phải không Tae Tae?"

Yoongi nghe thấy Taehyung phát ra một tiếng kêu kì dị, cậu tỏ ra không thích làm việc này cho lắm. "Èo tại sao lại là em? Jungkook thì sao? Em ấy nhỏ tuổi nhất mà!"

"Em ấy đã luôn làm theo mọi yêu cầu của chúng ta rồi, đã đến lúc cho đứa bé tội nghiệp ấy nghỉ ngơi," Jin nín cười. "Và chú là đứa nhỏ thứ hai, chú phải làm thôi."

"Em sẽ thử kêu Yoongi-hyung làm cho em, vậy –"

"Không."

"Nhưng hyung!" Taehyung than vãn. "Anh nợ em một đặc ân đấy."

"Ừ, nhưng-"

"Ê mọi người! Mọi người có biết rằng Yoong-"

"Chú dám," Yoongi hét cùng lúc đứng lên, cảm nhận được mặt mình đang đỏ như trái cà chua chín mọng. Anh lờ mờ thấy nét mặt của tinh nghịch của thằng nhóc Taehyung, một nụ cười đắc ý hiện rõ trên gương mặt nhóc. Yoongi biết Taehyung đã nắm thóp được mình; anh biết rõ là anh không thể quay lại khi anh đã lỡ sa chân vào cái bẫy của Taehyung.

[V-trans] KILLER KILLER || BTS THRILLER ||Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ