Chàng trai mà tôi thích năm 17 tuổi (2)

139 20 0
                                    

Nhờ có cậu ấy mà tôi từ một đứa lười học chỉ biết suốt ngày chúi đầu vào game , tôi đã dần học khá hơn tất cả các môn và giờ thì tôi giữ lực học gần như ngang bằng cậu ấy . Chúng tôi còn giúp nhau học , cậu ấy giúp tôi học Hoá , bởi nhờ ơn của cậu ấy mà suốt năm lớp 10 tôi dần mất gốc luôn Hoá vì giáo viên Hoá cùng cậu ấy toàn nói ngôn ngữ ngoài hành tinh . Còn tôi giúp cậu ấy học tiếng Anh , trí nhớ của cậu ấy cực kém , lúc nào cũng than với tôi học mãi vẫn chẳng thuộc được từ vựng . Chúng tôi thường cùng nhau đạp xe đến trường , thật ra tôi có xe máy , nhưng tôi thường hay mượn cớ xe đạp bị hư để có thể đạp xe cùng cậu ấy và chúng tôi cùng nhau nhẩm  từ vựng vào mỗi sớm đi học . Tôi thích cậu ấy , không phải là kiểu thích như giữa hai người bạn mà là kiểu thích từ tận đáy lòng của một người dành cho một người ấy . Thế nhưng tôi vẫn chưa một lần ngỏ lời với cậu ấy , tôi vẫn là tham lam muốn giữ tình bạn của hai đứa bền đẹp như vậy vào những năm cuối cùng của tuổi học trò . 

Đến gần cuối năm lớp 11 , tôi thấy cậu ấy hay than mệt , đau đầu , tình hình học tập của cậu ấy cũng giảm sút đáng kể . Có những buổi đến lớp cậu ấy nằm gục lên bàn , tôi hỏi cậu ấy làm sao , cậu ấy chỉ bảo chắc trúng gió bình thường thôi nên tôi không phải lo cho cậu ấy . Tôi vẫn còn hay đùa ' heo lười ngủ nhiều , lười vận động nên mới bị đau đầu đó ', cậu ấy nheo mặt , rồi lại rượt đuổi đòi đánh tôi khắp khu hành lang . Những lần tôi ghẹo cậu ấy như vậy , tôi lại thấy cậu ấy khá hơn rất nhiều .

Cuối năm lớp 11 , nhận được kết quả cuối kì tôi thấy cậu ấy buồn , điểm của cậu ấy không còn cao như trước nữa . Hè năm ấy , cậu ấy bảo , cậu ấy sẽ quyết tâm học lại từ đầu , cậu ấy phải đạt kết quả thật tốt , để đậu vào trường mà cậu ấy mơ ước , để kiếm ra tiền lo cho bố cùng chăm sóc cho hai đứa em . Cậu ấy mơ ước trở thành một  luật sư , cậu ấy bảo cậu ấy phải đòi lại công bằng cho mẹ , người phụ nữ tội nghiệp bị bóc lột sức lao động đến kiệt quệ mà chết nhưng chỉ được bồi thường có vài chục triệu đồng trong khi kẻ xấu xa kia vẫn còn đang lởn vởn ngoài vòng pháp luật và áp bức sức lao động của biết bao nhiêu con người tội nghiệp khác . Cậu ấy có ước mơ thật đẹp , còn tôi thì vẫn  đang mơ hồ về tương lai của chính mình . Cậu ấy nói vu vơ ' nếu chưa có dự định gì thì ông thử học bác sĩ đi , học rồi chữa cho tôi cái bệnh đau đầu dai dẳng này , đi khám ở bệnh viện tỉnh bác sĩ chỉ nói tôi bị thiếu ngủ trong khi tôi ngủ như heo vậy đó ' . Thế là tôi đã có mục tiêu cho cuộc đời mình , tôi phải học thật giỏi , đậu vào trường Y và sẽ là bác sĩ riêng cho người tôi thích .

Mùa hè năm ấy , mỗi sáng sớm cứ vào 5h , tôi lại qua nhà gọi cậu ấy dậy và cả hai cùng đi thể dục , tôi dặn cậu ấy ngủ sớm hơn . Vừa đi , tôi vừa dùng trí nhớ siêu đỉnh trong đầu tôi cùng với kiến thức đầy ắp để truyền cho cậu ấy nghe về Văn Sử Địa , thứ cậu ấy cần để đậu vào trường đại học mà cậu ấy muốn . Cậu ấy không thể nhớ nổi , chúng tôi phải chật vật vì trí nhớ của cậu ấy cực kém . Tôi phải cùng cậu ấy học , có một bờ hồ mát mẻ cùng với một hàng dài ngô đồng cùng bằng lăng nở rộ mà chúng tôi đã khám phá ra được sau một lần chạy bộ quanh khu tôi ở . Chúng tôi thường sẽ đến sớm , cùng ngắm bình minh và cùng ngồi ở dưới tán cây cùng nhau học bài . Cậu ấy đùa ' trí nhớ tôi kém thế , lỡ sau này tôi quên mất Đế Nỗ là ai , ông có buồn không ? ' Tôi gạt phắt đi ' heo ngốc , ông quên tôi sẽ học làm bác sĩ hả , dù cho ông có quên tôi , thì tôi cũng sẽ khiến cho Tại Dân ông nhớ ra tôi là ai , nhất định '. Cậu ấy cười , đôi mắt to tròn nhắm híp lại . 

Năm lên 12 , chúng tôi học khác lớp , cậu ấy học xã hội nên chuyển qua lớp khác , còn tôi vẫn học ở lớp tự nhiên . Tôi không còn là người lay cậu ấy dậy mỗi khi cậu ấy nằm gục ra bàn nữa . Nhưng chúng tôi vẫn cùng nhau đạp xe đến trường , tôi thường hay đạp xe qua rủ cậu ấy , có những ngày cậu ấy mệt quá , tôi thường chủ động chở cậu ấy tới trường  . Khoảng đến giữa năm lớp 12 , cậu ấy thường xuyên nghỉ học , tôi vẫn hay qua nhà để gửi giấy xin phép thay cho cậu ấy . Cậu ấy nói với tôi nghỉ nhiều như vậy có khi nào sang năm phải học lại không , tôi thường gõ nhẹ vào đầu cậu ấy ' heo ngốc , không đi học được thì tôi qua nhà dạy ông ' . 

Sau đợt nghỉ Tết , chúng tôi lại phải nghỉ tránh dịch , cậu ấy bảo sẽ tranh thủ ra thành phố khám xem thế nào , vậy nên cậu ấy lên thành phố khám bệnh . Hồi cậu ấy lên thành phố , tôi với cậu ấy không liên lạc với nhau nhiều , tôi sợ cậu ấy mệt nên không nỡ làm phiền . Hôm đó , cậu ấy nhắn cho tôi , cậu ấy bảo ' lỡ tôi chết , Nỗ có buồn không ? ' Tôi dập ngay ' chết gì mà chết , ông còn phải sống để đợi tôi khám cho tận tình nữa chứ ' . Cậu ấy đáp lại ' ừ , đúng rồi phải sống để ai kia làm bác sĩ riêng cho nữa chứ ' .

Thứ 6 , ngày 13 , tháng 3, năm 2020 . Trời đổ một cơn mưa tầm tã sau hơn 5 tháng không hề có một giọt mưa nào đổ xuống . Tôi nhận được một tin nhắn từ cậu ấy chỉ vỏn vẹn 3 từ  ' Tôi thích ông ' . Tôi lại không hay biết mà đáp lại bằng giọng điệu trêu đùa ' uống thuốc bệnh viện nhiều nay bị ấm đầu à , lo nghỉ cho khoẻ , thích gì mà thích '. Tin nhắn được gửi đi nhưng đến hôm sau tôi vẫn chưa thấy cậu ấy đọc tin nhắn . Mà tôi không hề biết rằng là ngay sau tin nhắn đó , cậu ấy phải trải qua ca phẫu thuật để loại bỏ khối u ở não và đó cũng là tin nhắn cuối cùng mà cậu ấy gửi đi cho ai đó trên cuộc đời này . Tôi vẫn còn chưa kịp nói . Tôi vẫn còn chưa kịp cho cậu ấy biết là Đế Nỗ thích Tại Dân nhường nào  , vậy mà không kip nữa rồi . Chàng trai tôi thương với nụ cười ấm áp ấy đã thật sự từ bỏ thế giới này mà chẳng kịp đợi tôi tài giỏi để chữa bệnh cho cậu ấy . Xin lỗi cậu , Tại Dân , có những lời nói trong tim mà tôi vẫn chưa kịp nói ... Tôi vẫn đang học , học thật tốt để trở thành bác sĩ giống như cậu mong muốn . Liệu sau này có phải tôi sẽ cứu sống được nhiều người , nhưng là vẫn không thể nào cứu sống được chàng trai mà tôi thương không ? 

Tuổi 17 , tôi mất cậu thật rồi ...





--------

Câu chuyện trên được viết từ một câu chuyện có thật  .

---------

Chào mọi người , kể ra thì chương 'Chàng trai mà tôi thích năm 17 tuổi'  được đăng từ hôm qua cơ nhưng tui chỉ vừa mới nhấn một dấu cách để đăng chương lên thì , cmn không hiểu sao công sức 2 tiếng hì hụi gõ của tui nó trắng tinh không còn một chữ nào luôn , nản vch . Lúc đó còn gần 2h sáng rồi , buồn ngủ díu cả mắt gõ cho cố xong vào 1 chương mà nó lại vậy , hôm nay dù phải cố nhớ chữ được chữ không cũng ráng cho nốt ạ :((( 

Mọi người nhớ vote cho mình một chiếc sao vàng be bé ở dưới góc trái ạ . Cảm ơn mọi người nhiều <3 .

Mặc dù hơi muộn nhưng vẫn chúc mừng Dream của chúng ta đạt được chiếc cup đầu tiên tại lần comeback này . Dream cố lên , NCTzen cùng cố lên . #Reload1stWin 

Em, Tôi, và câu chuyện của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ