Chương 4

1.6K 183 9
                                    

Khoảnh khắc rơi vào bóng tối, Tiêu Chiến cảm nhận được có một cánh tay gác lên chỗ tựa lưng của ghế da, anh chợt nhớ ra Vương Nhất Bác sợ tối.

Trước đây hắn đã từng nói với anh rằng, trước khi hai người ở chung với nhau, lúc hắn ngủ một mình sẽ phải mở đèn, ti vi trong phòng sẽ bật kênh CCTV5, khi đó Tiêu Chiến còn xấu xa nói cẩn thận lúc thức dậy thì phát hiện là đèn đã tắt đó, sau đó âm lượng ti vi bị tăng lên tới sáu mươi, bị Vương Nhất Bác đen mặt chặn miệng, tay đánh lên mông anh không chút lưu tình.

Mông Tiêu Chiến khá cong, mỗi lần Vương Nhất Bác đánh vào đều phát ra tiếng kêu mê người, đặc biệt là những lúc anh không mặc quần, quỳ gối trên giường, đằng sau là tính khí to lớn của hắn đang ra vào huyệt động, hai túi bi cũng theo đó mà đánh vào mông anh, vỗ lên một cái, cái miệng ở phía trên sẽ phát ra tiếng thở dốc nũng nịu, còn miệng nhỏ phía dưới cũng sẽ phun nước không ngừng.

Có điều kể từ khi hai người cãi nhau, Vương Nhất Bác bỏ đi không một lời từ biệt, Tiêu Chiến thu dọn hành lý xong cũng ra nước ngoài du học, suốt năm năm không hề liên lạc, mặc dù không chính thức nói hai chữ chia tay, nhưng dường như đã trở thành người xa lạ.

Nếu như không phải được giáo sư đề cử, cộng thêm lời mời của viện trưởng cũ, Tiêu Chiến có lẽ chẳng bao giờ ngờ rằng sẽ được gặp lại hắn bằng cách này.

"Điện không ổn định, dù sao thì mấy chiếc máy phát điện kia cũng không được dùng thường xuyên lắm." Vương Nhất Bác nói chuyện điện thoại xong, bộ công trình đang tu sửa, cũng may phòng mổ và phòng ICU của bệnh viện không cùng một hệ thống cung cấp điện, sau khi biết được máy phát điện bên đó hoàn toàn bình thường, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu như xảy ra chuyện gì trên bàn mổ, tiêu đề trang đầu của tờ báo ngày mai không còn buồn chán nữa, còn anh thì sẽ đối mặt với nhiều tranh chấp với người nhà bệnh nhân hơn.

Tiêu Chiến đứng dậy, lần mò đi tới bên cạnh Vương Nhất Bác, trong tay có cầm một hộp sữa ấm khác, "Cho em này."

Trong bóng tối, tất cả đều phải dựa vào đèn flash trên điện thoại để xác định phương hướng, thông qua thứ ánh sáng mờ nhạt này, Vương Nhất Bác nhìn thấy đôi mặt đằng sau gọng kính của Tiêu Chiến, lúc này đang nhìn hắn chằm chằm, trong một khoảnh khắc nào đó, dường như hắn cảm thấy có một đoàn xe lửa vừa chạy ngang qua, kéo theo những chuyện ngày trước của hai người, thời khắc rõ ràng không nên hoài niệm, lại có một loại cảm giác thế sự xoay vần.

"Không muốn?" Tiêu Chiến lại hỏi.

Vương Nhất Bác sửng sốt, đưa tay lên định nhận lấy, lúc này dường như hệ thống điện lại hạ quyết tâm muốn trêu đùa bọn họ, ngay tại thời điểm lúng túng nhất, xung quanh sáng trở lại.

Trong khoảnh khắc ánh đèn sáng lên soi rõ tất cả, Tiêu Chiến thấy rõ ánh mắt của Vương Nhất Bác, vừa nặng nề vừa đè nén, nhưng vẻ ngoài hắn rất bình tĩnh, nội tâm dường như vang lên tiếng nhạc của hoàng chung đại lữ, không ngừng tuyên truyền giác ngộ.

Có điều thứ tình cảm này của Tiêu Chiến duy trì không được bao lâu, đã bị tiếng điện thoại trong túi của mình cắt ngang, anh gần như là hoảng hốt mà nhận máy.

[Bác Quân Nhất Tiêu] Rừng HạnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ