Đêm đó không ai trong số ba người ngủ, ai cũng nhắm mắt nhưng thính giác đều tập trung để lắng nghe âm thanh từ phòng đối diện. Không gian im ắng chỉ có tiếng côn trùng kêu khiến người ta nhẹ nhõm dễ dàng đi vào giấc mộng, Woobin hai mắt đã bắt đầu có dấu hiệu đánh nhau vì cơn buồn ngủ. Bên đối diện Jimin lẫn Taehyung cũng đang suy nghĩ, bọn họ chờ lâu vậy rồi mà chưa có gì, có lẽ món thịt đó không phải thứ sẽ kích hoạt điều kiện tử vong đâu nhỉ.
Tự đưa ra quyết định như vậy rồi mà khi hai người tính nhắm mắt ngủ thì âm thanh lại vang lên, là tiếng người di chuyển trên hành lang, âm thanh rất khẽ nhưng Jimin có thể chắc chắn nó không chỉ của một người. Taehyung đã rời giường, Jimin cũng khẽ khàng từ bên trên leo xuống. Đối diện Woobin đã đi ra cửa từ lúc nào, ba cái đầu cùng ngó ra lớp kính trong suốt ở cửa, ánh đèn hành lang rất yếu nhưng các cậu vẫn nhìn thấy mấy người đang đi tới đều là bệnh nhân.
"Bọn họ là bệnh nhân khu điều trị thần kinh này, tại sao bọn họ lại ra được khỏi phòng vậy, lại còn tập trung trước phòng ba sinh viên kia nữa." Jimin nói nhỏ cho hai người nghe, cậu khẳng định như vậy vì trong đám người cậu nhìn thấy người phụ nữ ngày hôm nay dùng bút bi đâm vào tay, cánh tay bà ta dưới lớp quần áo bệnh nhân vẫn đang rỉ máu thấm ướt cả vải.
"Không rõ nữa, lý do duy nhất hợp lý giờ phút này là việc hai sinh viên kia ăn món thịt ở cantin. Trở về đi, đừng quan sát nếu không lúc bọn họ quay ra sẽ phát hiện đấy." Taehyung nghĩ ngợi rồi nhắc nhở hai người, kết quả thế nào thì sáng mai sẽ rõ thôi.
Với Woobin, bây giờ sự tò mò ngập tràn trong đầu cậu, về đến giường nằm nhưng mắt cậu nhóc vẫn hướng ra cửa ra vào cho tới lúc cái âm thanh đi lại kia biến mất. Bọn họ có lẽ đã làm xong việc cần phải làm rồi. Jimin nhắm mắt muốn đi vào giấc ngủ, cậu là người rất dễ ngủ nhưng chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể đánh thức được. Khi đang mơ màng cậu lại nghe thấy âm thanh gì đó, ban đầu nó rất nhỏ giống như ở xa truyền tới sau đó lớn dần lên.
"Huỵch!" Lần này chính thức là choàng mở mắt, cậu bật dậy nhìn ra phía cửa sổ, Taehyung bên dưới cũng dậy ngó lên nhìn cậu. Cả hai lại mò ra cửa sổ nhìn, tiện tay Jimin còn đánh thức luôn nhóc Woobin. Thằng bé dụi dụi con mắt, nhìn là biết đã vào giấc sâu rồi, Taehyung kéo nó lại gần, chỉ cho nó nhìn xuống dưới sân. Khi thằng bé trông thấy thứ dưới đó thì đã suýt hét lên thành tiếng, may là Jimin kịp bịt miệng thằng nhóc lại. Phía dưới sân lúc này là một cái xác bệnh nhân nữ, chân tay đều cong vẹo vì va đập mạnh với nền đất từ trên cao xuống, hẳn là nhảy lầu tự tử đi.
Việc chưa dừng lại tại đây vì ngay sau đó cái xác bệnh nhân cựa quậy rồi nhanh chóng nghiêng ngả đứng dậy. Nó di chuyển vào trong bệnh viện trong ánh mắt há hốc mồm của ba người bọn cậu. Rất nhanh, chắc chỉ khoảng một phút sau các cậu lại thấy có gì đó rớt xuống ở cửa sổ cách hai phòng bọn cậu. "Phịch!" một tiếng rồi dưới sân lại có một cái xác bệnh nhân.
"Vẫn là cô ta, người này là thứ gì vậy? Tại sao cứ tự tử liên tục như thế?" Woobin có chút kinh hoảng lên tiếng. Jimin cũng đang nghĩ ngợi, cậu đang cố nghĩ xem trong đống thông tin về bệnh viện Beechworth có sự kiện nào liên quan không.

BẠN ĐANG ĐỌC
[VMin] Sinh Tử Lộ
FanfictionCác bạn có từng nghe tới một trò chơi có thể giúp bạn có được sự sống không ? Ở nơi đây có một trò chơi như thế.. nhưng bạn phải trả giá bằng việc đối đầu với ma quỷ. "Life or Death is a sign in human life. But what if it was dominated by a game? A...