Đơn số 8 - Discomedusae - Author nhận đơn: wonsuhyeonn
Tên truyện - Mưa bong bóng.
Thể loại - oneshot.
Kết - SE hoặc BE.
Thời hạn - 2 tuần.
Trả đơn - 200516 (YYMMDD)
______________________________________________________Ước mơ về sự sống của Ahn Seongmin là được giúp đỡ người khác. Hết sức mình. Nhưng sự thật về cuộc sống của em nó lại đối nghịch với một ước mơ đẹp đẽ, một cuộc đời thảm hại đến đáng thương.
Hai mươi bốn giờ trong một ngày, nhiều nhất ba mươi mốt ngày trong một tháng và ba trăm sáu mươi lăm ngày trong một năm. Với sự chuyển hóa đa dạng của dòng người ngoài kia, Seongmin vẫn nắm chắc trong tay với một ước mơ giản dị cho đến khi em vẫn còn sống, em muốn giúp đỡ người khác. Với một nụ cười thật tươi, với một thái độ thật tốt. Ngày đầu tuần nắng ấm nhảy múa, gió thổi nhè nhẹ trên đường em đến trường, khuôn miệng chú thỏ trắng cười cười, lộ ra hai chiếc răng cửa đặc trưng của loài thỏ.
Hôm nay Seongmin lại giúp các chị sắp xếp kệ sách, giúp các em trồng cà rốt ngoài vườn trường. Em đi đến đâu thì ở đấy liền có tiếng gọi Seongminie ơi không thì thỏ trắng à, em đáng yêu và tốt bụng quá. Mọi người yêu quý em, như yêu thích giống thỏ có bộ lông dày mềm, màu trắng muốt như bông tuyết. Em vui chứ. Vui thì phải cười chứ. Seongmin hoạt động một ngày dài hết năng suất, để không còn gì tiếc nuối vì chưa làm cho đến khi về lại nhà, hoài nghi rằng nhà của em như thế này sao? Nơi này được gọi là nhà hả? Nơi cái chuồng em ở ấy có chút lạnh, đau và ẩm thấp lắm.
Em trở mình xoay người lại nhíu mày, trong cái sự vui vẻ ấy vừa có xen lẫn cảm giác thất vọng, cảm giác bị đau nữa. Em tỉnh dậy và cố gắng nhận thức, sau tất cả những gì em vừa tưởng tượng trong thời gian tạm hoãn sự vận động. Em vừa mới ngủ dậy đó à, buồn thật đấy bởi màu nắng, gió thổi nhẹ ban nãy thì giờ đã trở thành một phần bị ẩn dưới lớp mưa bong bóng dai dẳng.
"Trời vẫn mưa, dậy đi học đi. Không có ô để mang theo đâu." Giọng của dì ảm đạm chất buồn, chẳng chút điệu bộ quan tâm nào dạt vào đến tai Seongmin khiến em thêm phần thiếu sức sống. Đã mưa được gần bốn ngày nhưng chẳng ngày nào em đi học được che ô che dù cho đàng hoàng cả. Seongmin như một em thỏ mềm mại bị ướt nước.
Chạnh lòng làm sao nếu như còn có ai yêu thương em, ôm em để em bớt đi cái ướt lạnh này. Thỏ chẳng cười bao giờ, chí ít thì trong mơ có thể cười thật vui vẻ, hạnh phúc. Đôi mắt em rõ ràng vừa hôm qua còn ngân ngấn nước, sang đến hôm nay nó lại khô cằn không tín hiệu, không cảm xúc. Ước gì có ai đấy gọi tên em, ví em như một con thỏ đáng yêu giống như trong giấc mơ hẳn em sẽ cảm thấy hạnh phúc lắm. Vì trời cứ mưa như thế mấy ngày liền, mặt đường trơn trượt làm nhiều người đi học, đi làm xém chút là té ngã. Hôm nay thì có bạn bị ngã thật, hai đầu gối của bạn nữ bị chà xuống nhựa đường ngay trước mặt Seongmin.
Bạn bị thương là cái chắc rồi. Với Seongmin như một phản xạ không cần điều kiện. Chỉ cần mắt em thấy, tay chân em tự động thực hiện. Em đã chạy đến đỡ bạn dậy, định bụng sẽ đưa bạn đến phòng y tế của trường thì bạn lại gạt phăng tay em ra, gọi em là đồ bệnh hoạn.
"Gì đây? Mình mắc bệnh lúc nào?"
À mà, có khi em mắc bệnh thật nhưng bản thân em lại không biết.
Những ngày mưa dai dẳng cũng là những ngày em cảm thấy không khỏe. Sức học của em trái ngược hoàn toàn về giờ giấc, thức dậy và đi đến lớp khiến em cảm thấy tồi tệ và uể oải. Thế mà đến cuối ngày em lại cảm thấy mình có khả năng làm được những bài tập khó ơi là khó, có những bài còn là của lớp trên. Giống như em bị ảo giác vậy nhưng dì lại bảo em là không sao đâu, chỉ cảm thấy đau đầu chút thôi thế mà em đau nhiều lắm và còn bị nôn nữa.
Dần dà em bắt đầu lo sợ nhiều thứ, một cách vô cớ, em không biết vì sao bản thân mình lại lo âu, lại sợ hãi. Rồi em tự hỏi không biết có phải do sự lo sợ ấy không mà em đã lỡ tay làm đau mọi người xung quanh, khiến mọi người xa lánh em, chẳng giúp gì được ai đúng như ước mơ của bản thân. Em rất buồn và bật khóc nhiều đêm, em rất muốn giải thích nhưng nó chỉ ngày một khiến em phát điên lên. Tốc độ thay đổi về con người em ngày một tiến triển vượt mức tưởng tượng.
Giống như việc bị ốm nhưng không được chăm sóc tốt thì cho dù có đỡ đi được mười phần thì cũng vẫn còn đó chín mươi phần bị tổn thương nặng nề, ở Seongmin thì có vẻ nó đã trở thành vết sẹo tâm lý, nó hằn lại và luôn luôn xuất hiện trong từng suy nghĩ của em. Có những ngày mà em buồn xong rồi lại thấy tự ti, khi thì thấy có lỗi rồi tuyệt vọng. Mọi thứ trôi qua nhanh đến mức không ai nhận thấy kề bên họ đang có những mảnh đời xiên vẹo, không đi đúng, không ai đến và giúp đỡ những đứa trẻ trong số phận ấy, bỏ mặc chúng rơi vào cái hố đen của chế độ đào thải sự sống.
Mưa bong bóng vẫn đổ xuống cho đến ngày hôm nay, qua tấm kính cửa sổ dính từng giọt màu đỏ tươi như nước cà chua ép, Seongmin mệt mỏi nhìn chúng một cách vô hồn. Em mất máu rồi từ từ nằm xuống nhắm mắt lại. Nhịp tim đang đập liên hồi rồi cũng ngừng nhiệm vụ của mình, mãi mãi.
"Ngày xx/yy/20 sau một đợt mưa bong bóng vừa kéo dài gần cả tuần, chúng tôi phát hiện một căn trọ nhỏ ở phố B có chứa hai xác người chết gồm một nam, một nữ. Người nữ 40 tuổi, là người thân của nam 16 tuổi. Hai người đã qua đời vì mất quá nhiều máu. Từ hiện trường vẫn chưa thể xác định được đây là một vụ án mạng hay chỉ là tự sát. Ngoài ra lực lượng cảnh sát còn tìm thấy một lọ đựng chất amphetamin trong khu vực căn bếp, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra thêm. Theo bản tin buổi sáng."______________________________________________________
Xin lỗi bạn nhiều vì mình trả test không đúng thời hạn ạ, nhưng mà mình có lí do riêng thật chứ không phải mình lười không làm đơn của bạn đâu ạ nên cho dù là bạn không chấp nhận cũng được mong bạn thông cảm cho mình ạ huhu. Bạn có cảm thấy hài lòng với đơn hàng không ạ? Nếu bạn vẫn không hài lòng mình hoàn toàn có thể làm lại cho bạn được nhé, về phần payment thì mình đã trễ deadline nên bạn có trả hay không trả cũng được ạ (đây là ý kiến cá nhân trên đơn hàng của mình ạ.) Cảm ơn đã đặt đơn tại Write Shop of Shell Team ạ, lần sau có đến vẫn sẽ chào đón bạn nhiệt tình ạ.
written by #suhyeon .
BẠN ĐANG ĐỌC
Write Shop of Shell Team - temporarily closed.
Fanfic"Vỏ sò cũng có thể truyền đạt được những tâm thư sâu sắc không chỉ ở nơi nó thuộc về mà còn ở bất cứ đâu cậu mang nó theo mình... Đừng ngần ngại mà hãy để các writer vỏ sò tại đây giúp bạn hoàn thành những tác phẩm mà các bạn đặt cả tâm huyết vào nh...