Em nói với tôi rằng em sẽ ra đi, đến một nơi rất xa.Em không nói đó là nơi nào, đối với tôi, điều đó cũng chẳng còn quan trọng. Nỗi sợ hãi em sẽ rời xa tôi bao trùm lấy trí óc như cơn sóng thần càn quét qua Nhật Bản nhiều năm về trước, nó nuốt gọn mọi thứ nó đi qua, chỉ còn đống hoang tàn đổ nát. Tôi hỏi em khi nào, em trầm ngâm một lúc rồi nói rằng khi ngày mai tới.
Ngày hôm sau đó em vẫn còn ở nơi đây. Nỗi sợ của tôi đã không thành hiện thực, tôi vẫn được nhìn thấy em dạo quanh hai hàng ngân hạnh đơm lá vàng ruộm gần nhà. Khoảnh khắc đó tôi liền nghĩ em đã nói dối, hoặc điều em nói tôi đã không hiểu đúng. Tôi luôn không thể nắm bắt được em, như nước vẫn cứ luồn qua kẽ tay dù tôi có cố gắng nắm chặt đến mấy. Nhưng như tôi đã nói, điều đó chẳng còn quan trọng nữa vì em vẫn ở đây, rằng tôi có thể ở bên cạnh em mãi mãi.
Có một dạo em ôm Haro trong tay cưng nựng rồi bâng quơ gọi tôi là ngày hôm qua. Ánh mắt của em sâu thẳm không nhìn thấy đáy. Tôi ngoi ngóp trong ánh mắt đó mãi chẳng thể bơi vào bờ.
Tôi là người duy nhất còn ở bên cạnh em trong số tất cả những người cùng em đi qua những ngày hôm qua đầy đau thương khốc liệt đó. Tôi luôn ở bên em, là minh chứng rõ ràng và đau thương nhất rằng những ngày tháng đã cũ đó không phải một cơn ác mộng dài.
Dạo tôi mới biết đến em, trông em chẳng có nhiều biểu cảm. Lúc nào cũng phảng phất một nỗi buồn rất mơ hồ. Điều đó khơi gợi bản năng bảo vệ của bất kì người đàn ông nào. Kudo từng nói em không mạnh mẽ như điều em thường thể hiện ra ngoài. Tôi cũng từng nghĩ như vậy. Thực ra tôi không tin vào điều người ta thường nói, rằng đau thương nhiều sẽ khiến con người mạnh mẽ hơn. Tôi nghĩ cái mạnh mẽ đó chỉ là một vỏ bọc được hình thành để bảo vệ lấy sự yếu đuối bên trong khỏi tổn thương thêm nữa.
Nhưng kì thực em là một cô gái rất mạnh mẽ. Tôi đã khẳng định chắc nịch điều đó trong khoảnh khắc em sẵn sàng lấy mạng mình để đổi lấy mạng người đàn ông kia. Sau đó tôi còn khai quật được thêm một chân lí nữa, rằng thì ra một người có thể yêu một người nhiều đến như vậy. Nhưng rốt cuộc thì em không giữ được người đàn ông đó, cũng không giữ được cậu bạn thân thiết, không giữ được những người em thương yêu. Chỉ còn tôi ở lại.
Bàn tay em nhỏ như vậy chỉ có thể mân mê trong tay lá ngân hạnh đổ vàng trời thu, sinh mệnh con người lại mông lung như thế, em biết giữ làm sao?Những tháng ngày sau này, nỗi buồn nơi em không còn phảng phất như thuở mới gặp gỡ, nó rõ ràng, quặn quẽ như vết nứt toác sáng rực giữa cơn bão nghiêng đêm. Nó hiện hữu qua từng hơi thở nơi em, qua ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm buồn và vô vàn điều ẩn sâu trong mỗi lời nói mà tôi chẳng thể nào hiểu hết. Mỗi lúc đó tôi lại cảm thấy lồng ngực mình rẽ nứt một rằn nhỏ. Đôi khi tôi ước nỗi buồn nơi em là một thực thể hiện hữu, tôi sẽ đấm cho nó nát bươm để nó không còn khả năng bám theo em nữa, giống như cái cách tôi đấm bục mặt những tên đàn ông quái gở buông lời chọc ghẹo em trên con hẻm tối về nhà. Tôi vô cùng tự tin về khả năng đánh đấm của mình, từ nhỏ tôi đã giỏi đánh nhau, lớn lên tôi cũng là một trong những người mạnh nhất sở cảnh sát. Nhiều người nói rằng cô gái nào ở bên cạnh tôi sẽ chẳng phải lo lắng gì vì luôn có tôi bên cạnh bảo vệ. Thế mà em ở bên cạnh tôi, vẫn bị "nỗi buồn" làm tổn thương mãi. Tôi chỉ biết ở bên cạnh em, thở dài.
BẠN ĐANG ĐỌC
[DC] [Series] Miyano Shiho: Our story
FanficTổng hợp những fic liên quan đến Haibara Ai/ Miyano Shiho