Tận lúc này Hạ Huyền mới tò mò nhìn lại chính mình thì có lẽ đã hơi muộn, sắc mặt hắn thoáng xanh chợt đỏ, sốc đến không nói nổi, "..." Mất hết cả mặt mũi rồi.
Cuối cùng vẫn là ông trời biết rủ lòng thương, cho hắn một cái quần để đội. Hạ Huyền còn chưa kịp giải thích xong, lát sau đã biến lại thành mèo ngã dúi dụi.
Bấy giờ người kia từ dưới đất mới lồm cồm bò dậy, hai mắt Sư Thanh Huyền trợn to như sắp rớt, thoạt trông khó mà tin được, "Không phải ta đang mơ đấy chứ?"
Y mặc lại quần áo xong xuôi, sau đó mới bế con tiểu miêu lên hỏi: "Hạ công tử, là huynh thật đó à?"
Hạ Huyền nằm trong tay y, ngượng ngùng nên vẫn thờ ơ không thèm ừ hử. Sư Thanh Huyền đợi một lúc mãi không thấy hắn trả lời, tiếp theo mới chần chừ đặt Hạ Huyền xuống đất.
"Nếu không có việc gì thì ta xin phép đi trước nhé."
Nói xong lập tức quay người dợm bước rời khỏi, động tác nhanh nhẹn như kẻ trộm bị rượt.
Y cho rằng sự việc hôm nay tuy kì lạ, nhưng Hạ Huyền hẳn vẫn sẽ ổn. Một phần trong y không muốn bỏ hắn lại, nhưng Sư Thanh Huyền không dừng được, chung quy đều là y sợ hãi không dám đối mặt.
Có lẽ hắn cũng không muốn nhìn thấy mặt y.
Sư Thanh Huyền trở về lại ngôi miếu, cả đoạn đường cánh tay buông thõng giấu dưới gấu áo đều luôn siết phát chặt.
Mưa bỗng nhiên tới thật mau, những giọt nước rơi xuống thoáng chốc để lại những khoanh tròn trên nền đường.
Sư Thanh Huyền ngẩng mặt nhìn trời, thình lình nhớ tới cái đêm u ám ở Hắc Thuỷ đảo. Bảy tám cái đầu bù xù vây lấy Sư Thanh Huyền, xích sắt phát ra tiếng leng keng, còn có gương mặt người kia lạnh lẽo nhìn y...
Ánh nhìn ấy, có lẽ đã vĩnh viễn ám ảnh Sư Thanh Huyền cả đời.
Y đổ lỗi tại gió đêm, nên mới cảm thấy toàn thân như buốt lạnh.
Lại nói cáu kẻ lén lút đi đằng sau Sư Thanh Huyền, không cẩn thận bỗng dưng ngã phịch một phát, dọa y hoảng hốt quay đầu lại. Sư Thanh Huyền ngỡ ngàng phát hiện, hoá ra người kia từ nãy tới giờ vẫn luôn đuổi theo y.
Vừa nãy có lẽ cảm xúc hiện tại không ổn định, bước chân Sư Thanh Huyền gấp rút hơn thường ngày. Tiểu miêu chân ngắn còn béo quá đuổi không kịp, kết quả vấp vào một hòn đá ngã dúi dụi. Sư Thanh Huyền vội vã chạy tới bế hắn lên.
Chân bị thương còn chảy máu, nhưng mà cơ hồ Hạ Huyền đều không để ý, hắn ngao ngao vài tiếng, bám chặt lấy vạt áo người kia chẳng chịu buông.
"Hạ công tử?"
Sư Thanh Huyền cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Y còn đang tính xé vải áo quấn vết thương cho hắn, Hạ Huyền đã khập khiễng từ trên tay y nhảy xuống, dùng đuôi cuốn lấy một cành cây khô hạ lực viết nguệch ngoạc trên đất: "Ta không có chỗ để về."
Sư Thanh Huyền đọc nửa ngày mới đoán ra mặt chữ, hiểu xong liền thắc mắc hỏi: "Huynh làm gì mà lại biến thành miêu vậy?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Song Huyền] Miêu Công Truy Thụ (tái bản)
FanfictionĐây là bộ đầu tiên tôi viết về Hạ công tử sau khi ăn chực bị ngải heo quật không trượt phát nào. Đường đường là Tuyệt Cảnh Quỷ Vương, rốt cuộc làm như nào mà biến thành con mèo béo thế kia!? (tái bản có chỉnh sửa) Artist bìa: https://www.facebook.co...