Chương 17

2.2K 46 0
                                    


Vợ chồng vợ chồng vợ chồng vợ chồng vợ chồng. . .

Giờ khắc này, tất cả đều trở về thời kì hỗn mang thuở sơ khai, tất cả sinh mệnh đều hóa thạch đem đi hong gió, trong thiên địa chỉ còn lại có một thanh âm đang không ngừng bay lượn———- vợ chồng...

Ta ở trong lòng nghẹn ngào không nói nên lời: An công chúa, ngươi đốt tiền cho ta thiệt đi, hôm nay chết chắc rồi, không có cách nào sống sót!

Khi ta bị Lâm Nhiên lôi ra phòng làm việc đi tới đại sảnh tầng trệt công ty, ta còn vẫn duy trì biểu tình bị sét đánh ban nãy – mồm há hốc, hai mắt dại ra. Lâm Nhiên nhìn ta ghét bỏ, chau mày: "Nước miếng chảy ra kìa!"

Ách — vội vàng lấy tay áo lau lau.

"Cô ——– cô dám lấy tay áo tôi lau nước miếng ư ?!" Lâm Nhiên vẻ mặt tức giận trừng mắt ta — ách, không có ý tứ, ba hồn chín vía còn chưa quay về, tưởng tay áo ngươi là khăn mặt!

Phía sau đột nhiên truyền đến một trận cười ha ha, Lâm thiếu gia không chút nào cố kỵ hình tượng vỗ đùi cười ra nước mắt: "Ha ha ha ha, Phương Nam cô thực sự là một nhân tài a! Cô xem Lâm Nhiên biểu tình giống như bị ăn phân kìa! Tôi chưa bao giờ biết nguyên lai hắn cũng có thể có biểu tình phong phú như thế a ha ha ha!"

Trong nháy mắt, ta 囧, Lâm Nhiên khuôn mặt trắng nõn nhuộm đen thui, lại trong nháy mắt kế tiếp, cái khăn choàng đỏ rực trên cổ Lâm thiếu gia bay tới trong tay Lâm Nhiên, bắt đầu cúc cung tận tụy vệ sinh tay áo cho hắn.

Thế là, ta lại 囧, Lâm thiếu gia khuôn mặt nguyên bản cười đến rất chi thoải mái bắt đầu vặn vẹo.

"Anh ——- anh dám đem khăn choàng của tôi chùi tay áo?!"

Lâm Nhiên chùi xong sạch sẽ, đem cái khăn choàng đáng thương kia trả lại cho Lâm thiếu gia, Lâm thiếu gia giống như lâm phải đại địch vội vàng lắc mình né tránh, Lâm Nhiên bình tĩnh ung dung cười: "Cậu xem, là chính cậu chối bỏ nó nha? Tôi lấy đồ phế thải lau tay áo cũng không có gì là quá đáng"

= =+

Nguyên lai Lâm thiếu gia có khiết phích (1), Lâm Nhiên ngươi thật âm hiểm...

Ném sang một bên tên Lâm thiếu gia vẻ mặt dữ tợn, Lâm Nhiên kéo ta đi tiếp. Ta hỏi hắn:" Chúng ta đi chỗ nào a?" Hắn quay đầu lại ôn nhu cười: "Hẹn hò..."

Ta không tự chủ được sợ run cả người —- hẹn hò...?!

Vừa ra công ty, gió lạnh sắc bén như lưỡi đao từng đợt thổi qua, ta liền đem áo khoác trên người cởi ra trả lại cho Lâm Nhiên, hắn liếc mắt ta: "Cô mặc đi."

"A?" Ta nhìn sang — trên người hắn cũng không thể xem là mặc nhiều y phục được, "Anh không lạnh sao?"

Hắn nhìn ta cực kỳ ôn nhu cười: "Chúng ta không phải là... vợ chồng sao... chỉ cần em được ấm, trong lòng anh cũng cảm thấy ấm áp..."

Ta lảo đảo thiếu chút nữa té sấp xuống đất, vuốt ve cánh tay đương nổi hết da gà da vịt, lui xa ra cách Lâm Nhiên một thước, cái cảm giác này, thiệt là ớn óc nha. . .

Đến tới đường dành riêng cho người đi bộ, ta vẫn còn chưa hoàn hồn nổi, hắn trong hồ lô rốt cuộc là bán thuốc gì a? Hay là đầu óc ta ít sử dụng nên theo không kịp ý nghĩ quỷ dị của lão nhân gia hắn?

OAN GIA NGÕ HẸP - DẠ LỄ PHỤC MÔNG DIỆNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ