Chương 35

2.3K 45 6
                                    

Ta phóng khoáng mở rộng cửa, sau đó cùng mẹ Lâm Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ. Trên tay bà mang theo một đống hoa quả rau dưa, trên người ta phủ bằng mấy miếng vải rách miễn cưỡng che được cơ thể; trên mặt bà nụ cười còn chưa kịp rút đi, ta thì đang trưng ra một cái trợn mắt rất ư là bất mãn. Hai người phụ nữ cứ như vậy dùng tư thế cùng biểu tình quỷ dị không gì sánh được đối mặt nhau.

Thẳng đến khi ta đột nhiên phản ứng kịp "A" một tiếng thét chói tai lập tức trốn ra phía sau cửa, bà mới hoàn hồn, vội vã đem đống đồ bỏ xuống đất, che miệng nghẹn cười nói: "Ai nha, bác tới thật không đúng lúc nha, con xem nhìn con kìa, phá hư hứng thú của các con! Bác không có chuyện gì, chỉ là suy nghĩ nó không có cô giúp việc chiếu cố, nhất định không ăn cơm ngon nên đến làm cơm cho nó. . . Bất quá xem cái dạng này hẳn là nó cũng không đói. Ha ha, con đừng để bụng a! Bác đi đây!"

Ta vừa nghe, mặc cho khuôn mặt nóng như bị nướng than cũng vội vàng vươn tay ra giữ lại: "Bác đừng đi, buổi trưa ở lại ăn cơm ạ! Cái kia, công ty còn có việc con lập tức đi. . ."

Bà vội xua tay: "Không cần không cần, bác ở đây các con không tiện a! A ha, không cần phải để ý tới bác, các con muốn làm gì cứ làm đi!"

Lúc này cửa thang máy mở, Lâm Nhiên từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy mẹ hắn đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó kỳ quái hỏi: "Sao mẹ lại tới đây? Sao không đi vào a?" Quay đầu xem nhìn ta núp phía sau cửa chỉ lộ ra cái đầu liền trợn tròn mắt chỉa vào người của ta hỏi, "Sao em chỉ thò đầu ra vậy?"

Ta vừa nghe, mặt lại bị thiêu nóng thêm một tầng, hung hăng lườm hắn thủng lỗ. Ngươi con bà nó, nếu không phải ngươi nói ta phải mặc hai miếng vải rách này nghênh tiếp ngươi, ta bây giờ cần phải mất mặt như thế xấu hổ như thế, hận không thể tự đâm thủng lỗ tai mình sao?!

Lâm mẫu xem hắn lại nhìn ta, nheo mắt che miệng cười khanh khách: "Ha ha, cái kia, con trai con dâu a, mẹ sẽ không vào đâu! Các con tiếp tục, tiếp tục! Đừng vì ta mà phá hư hăng hái!" Sau đó trên vai Lâm Nhiên đương liên tục không hiểu ra sao vỗ hai cái, "Con trai, chú ý thân thể, nhớ kỹ ra ngoài phải mua canh gà bồi bổ!"

Nói xong liền cười tủm tỉm nhìn chúng ta vẫy tay vào thang máy đi mất. Còn lại Lâm Nhiên ù ù cạc cạc, mà ta giống như con tôm luộc bự đỏ bừng.

Lâm Nhiên quay đầu hỏi ta: "Chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ anh nói gì thế?"

Ta oán hận trừng hắn, dùng sức đóng cửa cái rầm, mặc hắn ở ngoài cửa gõ mỏi tay cũng không quản, quay về phòng ngủ thay hai miếng vải rách kia ra.

Lâm Nhiên lấy chìa khóa mở cửa đi vào, đem ta chặn ngay cửa phòng ngủ: "Làm sao vậy a? Anh mới vừa về em đã mất hứng. Mẹ anh nói cái gì hả?"

Ta trợn mắt tức giận nói: "Chưa nói gì!"

Hắn sờ sờ cằm nghi hoặc nhìn ta: "Vậy em tức giận cái gì chứ?" Ánh mắt đảo tới trên giường, bàn tay đang nắm cánh tay ta đột nhiên cứng đờ, do dự hỏi, "Em sẽ không phải là . . . mặc cái bộ nội y tình thú này ra mở cửa cho mẹ anh đi?"

Hắn nói chưa dứt lời ta đã phát hỏa, nhấc chân liền hung hăng giẫm hắn một cước, còn lấy chân nghiến một vòng trên mu bàn chân hắn, đau đến mức hắn ôm chân kêu to "Độc nhất tâm địa phụ nữ" . Thế nhưng hắn gào thì gào, mình vẫn cười té trên mặt đất. Ta tức giận đến mức đi tới bồi thêm một cước, hắn ôm lấy chân ta, ta dùng sức liền té về phía trước, vừa lúc ngã vào trong lòng hắn.

OAN GIA NGÕ HẸP - DẠ LỄ PHỤC MÔNG DIỆNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ