Đồng Nhân Cha Nuôi

2.9K 106 5
                                    

#ChaNuoi
Thẩm Tiểu Long và ba Thiện
*Cuộc sống sau Kỷ Cambri*
======================================
“Ba ơi, con khỏe rồi.” Buổi sáng vừa tỉnh, Thẩm Trường Trạch liền nhịn không được dùng móng vuốt nhỏ túm tóc Thiện Minh, dùng chất giọng trẻ con đáng yêu mà kêu, “Ba ơi, đưa con đi phòng thí nghiệm khôi phục đi mà, ba đừng giả bộ ngủ……”
Thiện Minh sớm đã tỉnh, lúc Thẩm Trường Trạch vừa động móng vuốt mí mắt hắn đã nhảy một cái, đuôi rồng trơn trượt từ từ nâng lên quấn chặt lấy tay Thiện Minh.
“Ba ơi, ba ơi……”
“Kêu cái gì, mới sáng sớm…… Đừng có kêu nữa.” Thiện Minh nhắm hai mắt túm  cái đuôi y ném mạnh một cái, trở mình tiếp tục ngủ, “Ông chưa thấy phiền, mi mới trở về được có hai ngày, sau hai ngày rồi nói sau.”
Thẩm Trường Trạch phát hiện Thiện Minh chỉ cần tóm được cơ hội lúc y biến thành trẻ con, liền sẽ càn quấy không hề có đạo đức mà không mang y đi khôi phục. Bọn họ trụ tại Hà Bắc đã được mấy ngày , Thẩm Trường Trạch đã thật lâu không  nhận được nhiệm vụ quá nguy hiểm nên mới biến thành trẻ sơ sinh, tất nhiên là để phục vụ cho Đường Đinh Chi nghiên cứu.
Xã hội sau mạt thế đã từng bước khôi phục được trật tự vốn có của nó, tất nhiên các lãnh đạo cũng đã đem viện nghiên cứu xây dựng hoàn thiện. Đường Đinh  Chi hiện tại đem càng nhiều thời gian đặt trên việc nghiên cứu Long Huyết nhân, lần trước y phái người tới tìm Thẩm Trường Trạch, hy vọng có thể trợ giúp Al  hoàn thành thí nghiệm năng lượng nén diện rộng*.
*Cho bạn nào không nhớ thì thí nghiệm năng lượng nén được nhắc tới lần đầu tiên trong chương 156 chính truyện Cha Nuôi do nhà Lan Hoa Chi edit.

Chỉ là một lần thí nghiệm thành công sau lưng, tất nhiên phải trải qua trăm hàng ngàn thứ thất bại. Al thất bại, Thẩm Trường Trạch cùng Al mấy lần đánh nhau dẫn tới thể lực tiêu hao hết.
“Ba chỉ nói có lệ thôi, con nói tạm thời chưa thể trở lại, ba một vừa hai phải muốn mang con trở về, ba chính là cố ý muốn chơi con!” Thẩm Trường Trạch tức giận đến mức dùng đuôi quấn chặt tay Thiện Minh.
Chút lực kia đối với Thiện Minh chỉ là gãi ngứa, huống chi hắn trong lòng xác thật nghĩ muốn như vậy, “Lão tử muốn chơi mi đó, làm sao? Ai bảo mi là con ta.”
“Con phải về Bắc Kinh!”
“Được thôi, tự mình bay về đi.”
“Ba biết rõ con hiện tại ngay cả đứng dậy cũng không được mà!”
“Đó là do mi vô dụng, kêu ta làm gì?”
“Ba ba!!” Sau lưng bé rồng nhỏ tức giận đến mức hai má phồng to lên.
Thiện Minh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy y tức giận đến mức mặt đỏ lên, con ngươi đỏ đậm trừng to, trông cực kì tức giận, kêu một tiếng, xoa tóc ngồi dậy, “Kêu cái rắm, lúc đấy robot Đường kêu mi đi thì đừng có đi, hiện tại hối hận chưa.”
Bé rồng bị đè nén mà nhìn hắn: "Con đi là vì chính sự, còn ba là vì muốn chơi.”
“Ta cũng vì chính sự.” Thiện Minh một bên mặc quần áo một bên cười nhìn xuống Thẩn Trường Trạch đang cởi truồng, liếc mắt, “Xuống đi, ngày mai mang mi đi trở lại như cũ.”
“Vì sao hôm nay không đi?” Bé rồng bị Thiện Minh một tay nâng lên mang vào phòng tắm, Thiện Minh rửa mặt cho y động tác quá mức thô bạo, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Trường Trạch lau đỏ cả lên, “Ba hôm nay có chuyện gì muốn làm sao?”
“Đi chơi đó.” Thiện Minh thuận miệng đáp, đem y đặt trên vai, còn bản thân tùy tiện lau qua mặt.
“Ba muốn đi chỗ nào ngày mai con cùng ba đi, hôm nay chúng ta đi Bắc Kinh đi.” Thẩm Trường Trạch dùng bàn tay mũm mĩm ôm cổ Thiện Minh.
“Giống nhau mà, cơ mà hôm nay ta mới có hứng.” Thẩm Trường Trạch còn muốn khuyên hắn hai câu, Thiện Minh trực tiếp đem y từ trên cổ túm xuống ôm trong tay, nói thêm một câu, “Cứ như vậy đi, nói nhiều thì ta cho mi mông trần gặp người một tháng đấy.”
Thiện Minh cảm thấy có đôi khi Thẩm Trường Trạch quá giống mẹ hắn, lúc nào cũng theo dõi cũng nhìn chằm chằm, quản lại nhiều, tuy rằng hắn biết đó là do Thẩm Trường Trạch quan tâm hắn mới dính hắn, nhưng mà thời điểm quản hắn lại quá mãnh liệt, thỉnh thoảng hắn cũng muốn hít thở không khí một chút.
Tốt nhất Thẩm Trường Trạch mỗi tháng nên có mấy ngày cố định biến thành trẻ con cho hắn chơi, để y muốn quản hắn cũng không được, bản thân hắn cũng thoải mái tự do hơn một tí.
Thẩm Trường Trạch tức giận thì có sao, dù sao chuyện này vốn ban đầu do robot Đường làm, không liên quan tới hắn.
Thiện Minh ôm Thẩm Trường Trạch đi phòng khách ăn cơm sáng, buổi sáng một lớn một nhỏ ở phòng tập thể thao chạy bộ, Thẩm Trường Trạch trên cơ bản là vừa chạy vừa bay, vùng vẫy cánh nhỏ trên người, lúc không chú ý thì từ máy chạy bộ trượt xuống, trên mặt đất lộn vòng mấy cái.
“A!”
Thiện Minh nhìn y một cái, đôi chân thon dài vẫn chạy liên tục, khóe miệng còn nở nụ cười xấu xa: “Bị thương không?”
“Đau.” Bé rồng nhỏ ôm tay, đôi mắt đỏ đậm tủi thân mà nhìn hắn, “Ba ơi……”
Thiện Minh ngẩn ra, bị thanh âm mềm như bông gọi, hắn hoảng hốt , lập tức xuống khỏi máy chạy bộ, “Sao thế này, vậy mà cũng bị thương?”
Bé rồng nhỏ bẹp miệng oán trách: “Con mới hai tuổi,  xương cốt rất mềm……”
Thiện Minh vốn nghĩ muốn đem con trai chơi đến mệt, nhưng Thẩm Trường Trạch bị thương làm hắn không có tâm trạng, vì vậy liền lập tức đem y đến phòng nghiên cứu của Đường Đinh Chi.
Thiện Minh đem y ôm trong tay trở về phòng, bé rồng nhỏ bị vậy hắn cũng không dám lộn xộn, để cho cậu nghiên cứu viên trong phòng Đường Đinh Chi tới xem .
“Bị gãy tay? Gãy xương? Bị chỗ nào?”
Cậu nghiên cứu viên kiểm tra nửa ngày nhưng vẫn không thấy vấn đề gì, lại bị Thiện Minh mang bộ mặt hung thần sát ác nhìn chằm chằm, còn Thẩm Trường Trạch lại đau đến rơi nước mắt, vậy nên chỉ có thể ngậm ngùi hỏi thêm vài câu đau chỗ nào bị quăng ngã chỗ nào, cuối cùng để lại thuốc mỡ giúp lưu thông máu.
“Mẹ nó nhà khoa học chó má gì vậy, y chang lúc lão tử đi khám hai mươi năm trước.” Thiện Minh ngồi ở mép giường tức giận hỏi, “Đau chỗ nào?”
Thẩm Trường Trạch căn bản là đang giả vờ, cái đuôi linh hoạt mà quấn lấy tay Thiện Minh, nhẹ nhàng vòng lấy, an ủi nói: “Ba, con không đau, không có việc gì đâu.”
Y nói như vậy, Thiện Minh trong lòng càng không dễ chịu, ban đầu hắn cũng không có ý định để đứa nhỏ một mình chơi với máy chạy bộ.
“Ba ơi, ba bôi thuốc cho con đi.” Bé rồng nhỏ quơ quơ móng vuốt bắt lấy tay hắn, mắt to ngập nước, “Con muốn ngủ.”
Thiện Minh thở dài, vừa buồn bực lại hối hận mà bôi thuốc cho y, đem người đặt trên giường lớn, duỗi tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Thẩm Trường Trạch.
“Ba ơi, ba hôn con một cái đi.” Bé rồng híp mắt nhìn hắn, hiển nhiên sắp chịu không nổi mà ngủ mất.
Thiên Minh cúi đầu hôn lên trái, lên mặt y, nhìn y từ từ nhắm hai mắt lại.
Để một mình Thẩm Trường Trạch ở hình dáng này trong phòng hắn không yên tâm, Thiện Minh dứt khoát không đi huấn luyện nữa, ăn cái cơm trưa rồi lập tức lên giường đi ngủ.
Thẩm Trường Trạch so với Thiện Minh tỉnh sớm hơn, y mấy giờ không ăn gì thì đói bụng.
Thời điểm y vừa bò dậy Thiện Minh liền giật giật tỉnh giấc, mí mắt xốc lên, “Tỉnh rồi?”
“Ba ơi, con muốn ăn cơm.” Thẩm Trường Trạch đẩy đẩy cánh tay hắn, “Ba nấu cơm cho con đi.”
Ánh mắt Thiện Minh liếc tới bàn tay trái của y, nhẹ nhàng dời mắt, “Muốn ăn cái gì ?”
“Muốn ăn thịt.”
Thiện Minh khẽ cười một tiếng, “Mi đừng đòi hỏi, gặm được sao, uống sữa bột của mi đi.”
Hắn nói xong liền thấy thân thể nho nhỏ dừng một chút, nhìn ánh mắt y dán chặt trên ngực hắn.
Thiện Minh lập tức đứng dậy, trừng mắt mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn! Muốn ăn đánh phải không!”
Hắn gọi người mang thức ăn cho trẻ em vào, trên cơ bản đều là cháo, sữa và thức ăn lỏng, híp mắt nhìn Thẩm Trường Trạch ăn không còn tí gì, “Ăn no chưa?”
“Ăn no.”
Thiện Minh đứng lên, thay quần áo ra cửa , “Đi nào, mang mi đi ra ngoài chơi.”
Bé rồng nhỏ ánh mắt sáng lên, “Đi chỗ nào vậy?”
“Bên ngoài vừa lúc khai trương trung tâm trò chơi trẻ em.” Thiện Minh từ  trên cao  nhướng mày nhìn xuống bộ dạng phẫn nộ của Thẩm Trường Trạch, nhếch miệng cười, “Đi thôi con trai.”
“Con không đi!” Thẩm Trường Trạch cái đuôi quấn trên cánh tay Thiện Minh, “Con không phải trẻ con!”
“Mi không phải trẻ con vậy ai mới là trẻ con!” Thiện Minh không nói hai lời bắt lấy y đi ra ngoài, Thẩm Trường Trạch siết cái đuôi chưa đủ mạnh, cánh sau lưng cũng vỗ vỗ muốn chụp lấy Thiện Minh “Ba! Bỏ con xuống! Bỏ con xuống đi mà! Con chưa mặc quần áo!”
Thiện Minh lúc này mới cúi xuống thấy y trần truồng, cười ha hả mà vỗ một cái trên mông y, bép một tiếng, Thẩm Trường Trạch tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại nhìn y đặc biệt không có cái răng nào, Thiện Minh thấy thật vui.
Mặc cho Thẩm Trường Trạch một bộ quần áo, Thiện Minh liền dắt y ra ngoài.
Nhờ sự hỗ trợ kỹ thuật từ Bắc Kinh, đường phố đã khôi phục được tương đối, lúc này mới qua một năm, trên đường rất nhiều cửa hàng khai trương, là người lãnh đạo khu vực này, tin tức của bọn họ tất nhiên sẽ nhiều hơn người khác.
Thiện Minh đã sớm muốn đi chơi một hồi, chỉ là sau mạt thế hắn cũng chưa có cơ hội cùng một đám người ăn chơi đàng điếm thoải mái .
Thẩm Trường Trạch thật sự cho rằng hắn muốn mang mình đi công viên trò chơi, lại thấy Thiện Minh đem xe đi bãi đỗ xe ngầm, trời bỗng nhiên trở tối, con ngươi đỏ đậm u ám bên trong xe có vẻ đặc biệt nguy hiểm lại mỹ lệ.
“Ba ơi, ba muốn đi đâu vậy?” Thẩm Trường Trạch hỏi, “Vì sao trung tâm trò chơi lại khai trương ở một chỗ như thế này?”
“Mang mi tới là biết liền.” Thiện Minh đỗ xe, đem Thẩm Trường Trạch ngồi ở ghế phụ ôm vào trong ngực,  nhanh chóng hướng tới cửa sắt gần bãi đỗ xe phía Tây Nam.
Thẩm Trường Trạch thính tai, lập tức nghe được âm nhạc ồn ào qua cánh cửa kim loại dày nặng, ngẩng đầu nhìn cằm Thiện Minh , “Nơi này là quán bar?”
“Đúng vậy.” Thiện Minh nói rất đương nhiên.
“Ba dẫn con tới quán bar làm gì!” Thẩm Trường Trạch dùng móng vuốt chụp cánh tay Thiện Minh , xoay thân mình muốn đi xuống, nhưng với sức lực y hiện tại thì hoàn toàn không phải đối thủ của Thiện Minh, y dùng hết sức cũng không lay chuyển nổi cánh tay Thiện Minh.
“Thằng nhóc mi không phải thích quản ông sao? Đem mi biến về thì sao có thể tới đây chơi nữa*.” Hắn nói như vậy nhưng tốc độ đi cũng không chậm lại, vất vả lắm mới có lúc đi chơi không bị bắt về.
*Raw là thế này 你不是喜欢管么?那我把你送回去我自己再过来 dịch ra có chút hơi khó hiểu nên mình sẽ lái đi một tí nhé :(
Thẩm Trường Trạch tức giận đến nói không ra lời, há mồm cắn tay Thiện Minh, đem nước miếng bôi lên khắp cánh tay hắn.
Quán bar này phong cách trang trí cực kì đặc biệt, khắp nơi đều trang trí chai bia và logo hải tặc
Ở quán bar người không tính là nhiều, nhưng quan trọng Thiện Minh thích bầu không khí ở đây, hắn tìm quầy bar nhanh chóng ngồi xuống, rất nhanh liền có một  bartender* lại hỏi hắn muốn uống gì.
*Bartender được hiểu là nhân viên pha chế các loại đồ uống có cồn, đồ uống nhẹ và không cồn từ các nguyên liệu khác nhau như: rượu, nước hoa quả, nước ngọt có ga… Bartender thường làm việc trong khu vực quầy bar của các nhà hàng, khách sạn hay quán bar.

Phiên Ngoại Cha NuôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ