Chương 5: thiên hạ thái bình
Qua lại giữa biển người, Vân Diệp lại cảm thấy vô cùng tịch mịch, toàn bộ thanh âm giống như đều đã đi xa, bản thân giống như đang ở trong mộng, tất cả hình như xa tận chân mây lại gần ngay trước mắt. Y cố gắng nắm lấy chút cảm giác chân thực đó, tay có thể chạm nhưng cao không thể leo. Mâu và thuẫn cứ chém giết nhau liên tục như thế, điều này khiến y trở nên phẫn nộ, thân thể tư tưởng của mình không do bản thân làm chủ sao?
Trong tay cầm một bình hoa màu vàng nhạt, niết kêu két két, y đang cố gắng khống chế bản thân đừng thất thố, đừng để tâm tư bất lương hỗn loạn quấy rầy tư duy bình thường.
Cảm giác được Nhất Nương đang trốn phía sau mình, cô ấy đang sợ cái gì? Còn chưa làm rõ thì một cẩm y nam tử cằm cạo nhẵn bóng đưa tay muốn tóm lấy Nhất Nương. Vân Diệp giơ tay ngăn cản cánh tay dơ bẩn đó.
- Tiểu tiện nhân, dám tìm tình nhân ngăn cản.....
Lời còn chưa dứt, bình hoa trong tay Vân Diệp liền nện lên mặt hắn, không có tiếng kêu thảm thiết, hai tay che mặt, máu chảy ra từ kẽ tay, miệng còn vang lên răng rắc. Nhất Nương sợ đến run lên, Vân Diệp xoay người lại khẽ ôm lấy nàng, vỗ vỗ lưng nàng.
- Không phải sợ, ca ca ở đây, ôm lấy Đại Nha xoay người lại, lập tức sẽ ổn thôi.
Giọng y bình tĩnh.
Người hầu của cẩm y nam tử la lên:
- Giết người, giết người, nhị thiếu gia bị giết rồi, người đâu!
Trang Tam Đình, Lưu Kim Bảo tóm lấy người hầu đấm cho một cái, miệng đầy răng.
Sự tình xảy ra quá đột nhiên, người chung quanh liền kéo tới. Thói xấu thích xem náo nhiệt của người Trường An mấy nghìn năm chẳng bao giờ sửa đổi. Có người biết cẩm y nam tử thì xì xào:
- A, huynh đệ chạy mau, đây là lão nhị của nhà nội phủ chủ bộ Hạ Nhân Am, hoành hành đã quen. Cậu đánh hắn thì phiền phức rồi, chạy mau.
Vân Diệp có tai như điếc, nội phủ chủ bạc? Thái tử còn bị lão tử cướp, chủ bạc tính cái gì, hay lắm sao? Lại đi tới chỗ cửa hàng đồ sứ, chộp lấy hai cái bút tẩy thuận tay, thứ này rắn chắc hẳn là đập không vỡ. Y nói với ông chủ đang co đầu rụt cổ:
- Cái chai vừa rồi, hai bút tẩy này, ta mua.
Nói xong vứt cho lão bản một lượng bạc, sau đó đi tới trước mặt lão nhị Hạ gia đang kêu la. Nhất Nương kéo ca ca giải thích:
- Trước đây hắn muốn muội tiếp rượu hắn, muội...
Vân Diệp lấy tay che miệng Nhất Nương:
- Vân gia đánh cái thứ này không cần lý do, càng không nói trước đây hắn từng khi dễ muội, ôm Đại Nha đi, việc này không cần muội lo.
Vân Diệp dẫm chân lên tay phải của lão nhị Hạ gia, giơ bút tẩy đập lên tay Hạ lão nhị, một tiếng hét thảm tê tâm liệt phế khiến mọi người đang xem rùng mình. Tràng diện an tĩnh trở lại. Vị này quả là người tàn nhẫn, Hạ lão nhị gặp phải người này coi như không may rồi. Ở Trường An này mấy cảnh du hiệp khoe khoang chống cái ác mọi người thấy nhiều, tràng cảnh thê thảm hơn thế này gấp mười cũng không phải không thấy qua, nhưng chưa từng khiến mọi người sợ run như thế. Không phải Hạ lão nhị hét thê thảm ra sao, mà là vẻ mặt của kẻ hành hung, không có chút biến hóa, bút tẩy đập vào tay máu thịt tung tóe, nhưng y diện vô biểu tình giống như đang đập đá.
BẠN ĐANG ĐỌC
đường chuyên full
Khoa học viễn tưởngVân Diệp chỉ là người bình thường, tướng mạo bình thường, trí tuệ bình thường, nghị lực cũng bình thường, giống như vô vàn người bình thường mà bạn thấy đi trên phố, nhưng ai quy định chỉ thiên tài mới được xuyên việt? Vân Diệp xuyên việt, y tới...