Chương 1: Trốn tình (nhất)

4K 30 3
                                    

Sau khi Liễu Ý Hoan và Đình Nô đi rồi, xuân đi hạ đến, qua không sai biệt lắm non nửa thời gian, thương thế của Vũ Tư Phượng đã tốt hơn phân nửa, chỉ là gặp phải thời tiết mưa dầm thì vết thương cũ sẽ mơ hồ làm đau. Nhưng phương diện này là dục cầu không được, chỉ có từ từ điều dưỡng.

      Sau khi khỏi bệnh, hắn sợ mình nằm trên giường tĩnh dưỡng một thời gian dài đã chậm trễ tu vi, sớm liền cùng Toàn Cơ ước định mỗi ngày hóa giải kiếm chiêu, tu luyện pháp thuật, không cầu tinh tiến, chỉ cầu không thụt lùi. Hai người bọn hắn không có việc gì liền bắt đầu học kiếm pháp tuyệt chiêu trong môn phái của đối phương, cư nhiên hơi có chút tâm đắc, ở những phương diện khác đối với chỗ thiếu hụt công lực của mình có bù đắp.

      Vốn tu tiên thiên hạ chiêu số thiên biến vạn hóa, chiêu thức không hề có sơ hở, giữa các môn phái có bù đắp cho nhau. Ví linh động như Bổ túc phác chuyết, vững vàng như Bổ túc hư phù. 

Bộ sách võ thuật tu hành của Ly Trạch Cung so với Phù Ngọc đảo vẫn còn chú ý nhẹ, khéo, nhanh, nhưng chiêu thức tịnh không nhiều hoa lệ. So sánh với song kiếm hợp bích rực rỡ hoa mỹ của Phù Ngọc đảo, thì ảm đạm thất sắc rất nhiều, song lúc Đông lúc Tây lúc trái lúc phải, thân hình quỷ dị khiến người ta nhìn không thấu, Phù Ngọc đảo ngược lại vạn vạn lần không bằng. Còn có rất nhiều chiêu thức không ai có khả năng làm được, nếu công phu khinh thân không xuất chúng giống đại cung chủ kia thì khi phát chiêu cũng như vịt gà đập cánh, trông ngốc nghếch vô cùng.

      Công phu khinh thân của Toàn Cơ ở trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Thiểu Dương phái đã tính là phi thường xuất sắc rồi, nhưng những chiêu thức này nàng cũng học không được. Nhìn Vũ Tư Phượng nhẹ nhàng chiết thân, lộn vòng như vậy, thoải mái như ăn bồ đào, đến phiên nàng, không phải nửa đường té ngã, thì cũng là không kịp xuất chiêu. 

Nàng trước kia đi theo Sở Ảnh Hồng tu hành, chưa từng gặp qua loại quẫn cảnh này, vô luận pháp thuật chiêu thức khó khăn như thế nào, chưa từng có chuyện dạy quá ba lần. Lần này lại ở trước mặt Vũ Tư Phượng đại mất mặt, hắn tuy rằng không để ý, chỉ nói bộ công phu này ngoại nhân không học được, nhưng bản thân Toàn Cơ không nghĩ như thế.

      Nàng bướng bỉnh lên thì ai cũng nói không lại nàng, tinh thần dồi dào chống lại bọn chúng. Mỗi ngày chui vào luyện, mỗi lần luyện chính là cả ngày, ngay cả cơm cũng chẳng buồn ăn, rất có trư vị tẩu hỏa nhập ma. Cuối cùng tại lúc Vũ Tư Phượng có thể đem Dao Hoa kiếm pháp của Thiểu Dương phái sử đến thuần thục như nước chảy mây trôi thì nàng rốt cuộc cũng miễn cưỡng qua cửa.

      "Bộ kiếm pháp này, quả thực là nhân tài sau lưng có cánh mới có thể học được."

      Toàn Cơ tận lực nghiên cứu mấy tháng, cuối cùng vẫn không thể đại thành công, không thể không mặt như đưa đám buông bỏ. Nhưng nghĩ đến bản thân mình tốn thời gian lâu như vậy lại không ra bộ dáng gì, vẫn là không cam lòng oán hận một phen.

      Vũ Tư Phượng vừa mới luyện xong kiếm pháp, trên trán đầy mồ hôi, theo tóc rơi xuống. Nghe nàng oán hận như vậy, liền cười đi tới: "Muội có thể luyện đến tình trạng như thế này đã rất không tồi rồi. Có một số người cả đời cũng học không được đâu."

Lưu Ly Mỹ Nhân Sát Quyển 4 Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ