[HyukKi] "Minhyuk ơi... Em lạnh."

331 25 8
                                    

Anh đã kết hôn rồi

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Anh đã kết hôn rồi

Ngoại truyện: "Minhyuk ơi... Em lạnh."

Tiết trời ngày hôm nay đã không vì Yoo Kihyun ly dị người mình yêu mà trở nên tồi tệ.

Trái lại, hoàng hôn buông xuống thật đẹp đẽ, đẹp như mối tình của Chae Hyungwon với chồng cũ của em vậy.

Em rảo bước một mình dọc chiếc cầu bắc qua sông Hàn, trái tim lạnh lẽo, bóng lưng cô độc. Lẽ ra, em phải quen với chuyện này mới phải. Hai năm trời ở bên cạnh Shin Wonho, có đêm nào em không ra nơi này, hít thở những hơi thật sâu, đôi lúc sẽ lau vài giọt nước mắt, mỉm cười một cái thật tươi, rồi về.

Vậy mà... em vẫn chưa quen được.

Tâm trạng em vẫn nặng trĩu như thế.

Có lẽ bởi vì bầu trời kia thật đẹp, con người xung quanh thật bước đi thật an bình, khiến em cảm thấy tổn thương. Ai cũng có cuộc sống thật tốt, bước đi của họ thật nhẹ nhàng. Còn em, liệu em có đang sống? Liệu em có hạnh phúc?

Kihyun đặt hai bàn tay lên lan can, đôi mắt em hướng xuống dòng sông. Ngay cả mặt nước kia cũng chỉ thư thả những gợn sóng. Đến khi nào trong lòng em mới có thể bớt đi chút giông tố cuộc đời? Đến khi nào em mới có thể an yên nở một nụ cười chân thật?

Có hay không trên đời này, một cuộc sống thật tốt dành cho em? Hay em sẽ chỉ mãi luẩn quẩn trong đầu bóng hình của một người chưa bao giờ yêu em, về một cuộc hôn nhân mà một nét yêu, một chữ tình em cũng chưa bao giờ được cảm nhận?

Dòng nước kia có vẻ bình an quá. Nếu em hòa thành một với nó, liệu em có thanh thản hơn?

Trước kia, em chỉ trách mỗi trái tim thôi. Nó là của em, mà lại đi đập vì người khác. Không kiểm soát được trái tim đã đành, bây giờ có lẽ lí trí em cũng không còn nữa rồi. Em đặt một chân lên rào chắn, rồi chân còn lại, đẩy người mình lên chúi về phía trước.

Hy vọng buổi chiều nào cũng sẽ mỹ lệ như hoàng hôn ngày hôm nay.

"Này cậu gì ơi! Đừng có dại dột!"

Có một giọng nói rất lớn bên tai em, nhưng em dường như chẳng còn nhận thức được mọi thứ xung quanh, cho đến khi một người kéo em khỏi lan can. Em còn chưa kịp đứng vững trên mặt đất, đã cảm nhận được một cái ôm thật chặt từ con người xa lạ kia.

"Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra. Tôi cũng không chắc liệu mình có thể đồng cảm với cậu. Nhưng tôi tin chắc rằng cậu là một người tốt. Quãng thời gian qua, con đường của cậu hẳn đã rải rất nhiều sỏi đá. Tin tôi đi, cậu đã làm rất tốt. Cậu là giỏi nhất. Cậu là tuyệt vời nhất. Hãy nghỉ ngơi thật tốt, rồi ngày mai thức dậy, mọi thứ sẽ thật đẹp, đẹp như chính con người cậu vậy."

take.2 [we are here] || monsta xNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ