the snow which fell on me
was like tears
that sink into a burning forehead*.xxx
Tôi có cảm giác như mọi thứ đã bị vỡ tung.
Tôi biết mình đã phạm phải tội nghiệt gì, đương nhiên là biết, nhưng mỗi giây mỗi phút được thấy Aphrodite của mình, tôi lại không thể kìm lòng nổi. Có lẽ do tôi đã trót yêu nàng quá nhiều, nên dù dòng máu của nàng có đen tuyền và tanh bẩn, tôi vẫn nguyện lòng chấp nhận. Tôi đã giấu nàng đủ lâu. Và giờ thì hẳn rồi, mọi bí mật của tôi đang dần bị quý cô Kim Jennie vạch trần. Tôi không biết mình có thể chịu được chuyện này thêm bao lâu nữa—có lẽ cho đến khi nàng chịu ngủ dậy và cho tôi một cái ôm.
Tôi muốn đánh thức nàng, nhưng lại chẳng đủ can đảm. Khoảng cách giữa chúng tôi bây giờ sao quá chơi vơi. Tôi sợ hãi viễn cảnh nàng chỉ là ảo giác, và chỉ cần chạm khẽ thôi cũng có thể khiến nàng tan biến như bong bóng xà phòng.
Rốt cuộc thì tôi cũng phải đi làm. Những cuộc gọi nhỡ của cấp trên trong điện thoại luôn khiến tôi khổ sở.
– Em sẽ về. — Tôi cười khẽ, cúi người xuống để hôn lên mắt nàng, và nhận lại một cái nhướn mày trong giây lát, – Chị đợi.
Tôi biết trái tim của mình một lần nữa bị Aphrodite chơi đùa.
xxx
Bọn cảnh sát không hề ưa tôi. Đó là ý nghĩ đầu tiên khi Rosé chạm chân lên London của nước Anh, dẫm lên đống tuyết trắng muốt và dày đặc ấy bằng đôi giày cao gót của Saint Laurent. Bọn cảnh sát không ưa em vì chúng đã giữ em ở lại hồi lâu trên sân bay chỉ để kiểm tra thật kỹ, rằng xem trên người em có bom hay vũ khí gì không. Thế nên Rosé mới lỡ chuyến bay đến London lúc năm giờ sáng, bởi vậy em đành phải đi chuyến tới đó lúc mười ba giờ chiều.
London không hài lòng với em. Nó tặng em tấm thảm làm bằng tuyết để đi và phải thực lòng mà nói, cái thảm tuyết này chẳng hề trơn trượt như những cái thảm đỏ em từng đặt chân qua. Đôi guốc của Saint Laurent đắt gấp ba lần tiền lương của chúng mày đấy, Rosé lẩm bẩm khi bước trên lớp tuyết dày. Nhưng dẫu thế thì London vẫn không chịu để cho tuyết ngừng rơi nặng hạt. Thế là em kẹt giữa London chật kín người và mãi mới có thể rời đi.
Em khá dám đoán là đã có người đã nổi giận.
xxx
Con dao găm chỉ còn cách một mi-li-mét nữa là được ghim vào đầu em, nếu như em không phải do em đã quá quen với nó, thì chắc em đã cảm nhận được cái cảm giác đau đớn khi bị đâm một nhát vào ngay họng. Như cái cách em làm với người khác. Cơ mà Rosé Machiavelli là ai cơ chứ? Em làm gì dễ dàng bị hạ gục một cách đơn giản như vậy.
Nếu không thì em đã không đủ tầm vóc để biết nàng.
Tay em cầm lấy con dao, khẽ trút xuống một tiếng thở dài rồi lặng lẽ quăng nó xuống, gây lên tiếng động giữa khoảng không yên tĩnh. Em tiến sâu hơn vào trong căn biệt thự của nhà Manoban, đơn giản chỉ vì càng vào em lại càng đánh hơi được rõ mùi của sự hôi thối đang quẩn quanh đâu đây. Và cả cái mùi rượu whisky luôn đeo bám nàng nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
DARKNESS,
Romancekhởi nguồn của mọi tội lỗi trong tôi, |||©︎attriste;2020. lisoo fanfiction.