Chapter 10

1.9K 195 7
                                    

Hai người đã lái xe mấy ngày rồi, Yeonjun cũng không biết phải làm gì nữa. Anh có cảm giác họ đang lái xe quanh quẩn trong một vòng tròn, và tâm trí Yeonjun thì như đang trên đường đua vậy.

Thật sự rất khó khăn khi phải ở yên trong xe cùng Soobin, sau khi hắn thay đổi nhân cách từ một người ngại ngùng đáng yêu thành lạnh lùng và căng thẳng trong thời gian quá nhanh. Đó không phải Soobin của Yeonjun, anh không biết người này.

Lại thêm lần nữa, Yeonjun chẳng hiểu gì về Soobin hết dù anh cứ tưởng là có, giống như cách anh cứ nghĩ mình hiểu Taehyun. Giờ Yeonjun rất phân vân, chuyện duy nhất anh có thể chắc chắn là Soobin không phải người như hắn vẫn nói bấy lâu.

Yeonjun liếc mắt sang người cao lớn bên cạnh, đôi mắt đó, chúng không hề chân thật, không phải đôi mắt của Soobin anh từng biết. Chúng lạnh lẽo, vô hồn nhưng lại rất phù hợp với hắn.

Yeonjun cảm giác như bị cả tấn gạch đập vào đầu vậy. Sự thức tỉnh, cuối cùng cũng tới với anh. Anh đã thấy cặp mắt đó, không ít lần. Sao Yeonjun có thể ngờ nghệch như vậy chứ? Trước thứ đã luôn rõ ràng với anh suốt ngần ấy thời gian.

Đôi mắt đó. Chúng đã luôn dõi theo anh.

Đôi mắt đó. Là của kẻ giết người. Mà mới đây còn đóng vai ân nhân cứu mạng anh.

Sao Yeonjun quên được đôi mắt ấy, của người đã luôn xuất hiện rất nhiều lần.

Đôi mắt ấy. Rất giống với đôi mắt của, Bunbun.

Soobin. Là. BunBun

Sự thật này làm anh choáng váng tới tận xương tủy. Ánh mắt anh mở lớn trong hoảng sợ. Không có lấy một chút nghi ngờ nào trong anh nữa, Soobin LÀ BunBun, và đó là điều Taehyun đã luôn cố cảnh báo anh- Taehyun! Chuyện gì đã xảy ra với bạn trai của anh rồi? Và, chuyển gì sắp xảy ra với chính bản thân anh đây?

Soobin nhìn sang phía anh với ánh mắt lưỡng lự, "Có chuyện gì sao, Yeonjun?" Hắn hỏi anh, chỉ cần nghe giọng hắn thôi cũng làm dạ dày anh lộn tùng phèo hết cả lên. "K-Không... không có gì, chỉ là, suy nghĩ tới chuyện về nhà thôi." Yeonjun ho khan một tiếng, nhưng sâu trong lòng anh hiểu rõ, đây không phải đường về nhà.

Anh bí mật bật điện thoại lên khi thấy Soobin đang bận nhìn đường, với hi vọng rằng bố sẽ định vị được anh. Sợ, anh rất rất sợ, nhưng lúc này anh phải cứng rắn lên, anh không thể để Soobin phát hiện ra sự cảnh giác của bản thân.











Ba người đàn ông lái xe nhanh hết tốc độ cho phép. Trên phần mềm định vị bỗng hiện lên một chấm đỏ. Jimin kêu lên ngay khi nhận ra. "Bố! Định vị, bật lên rồi!" Anh hét vội. Jaesuk nhìn sang với vẻ rất sốc, "Chuyện này nghĩa là, hoặc Yeonjun đã nhận ra Soobin, hoặc là nó đang làm chuyện này nhưng Soobin không biết."

Taehyun khẽ mỉm cười, "Dù là nghĩa nào, giờ ta biết vị trí của anh ấy rồi, và không quá xa đâu!" Jaesuk gật đầu, "Chúng ta chưa ra khỏi rừng nữa, bố sẽ gọi viện trợ quanh đó nhờ họ chặn tất cả đường lại, Soobin sẽ không còn đường nào để chạy."

Jimin nghiến chặt răng khi nhìn bố chỉ đạo, ông bật radio lên. "Yêu cầu viện trợ, tôi là cảnh sát Choi Jaesuk, yêu cầu viện trợ quanh khu vực tôi vừa gửi thông tin, tôi cần chặn hết tất cả các tuyến đường, không được để Choi Soobin, đang bị tình nghi là kẻ sát nhân BunBun, chạy thoát. Đối tượng có con tin, là con trai tôi, chưa rõ thông tin liệu đối tượng có vũ khí hay không, nghi ngờ đối tượng chạy về phía sân bay, dù mọi người làm gì, cũng không được để đối tượng lên máy bay." Jaesuk đanh giọng.

[SooJun][Trans] Cậu là kẻ sát nhân khét tiếngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ