5. Quyết định cuối cùng: Gilman, cậu được phép ghé thăm.

193 27 8
                                    

"Này Fiona, khu rừng khuất sau quả đồi đó có gì hấp dẫn vậy?"

Bà Kile hỏi trong lúc bận tay lau mái tóc đẫm nước của Fiona Gilman. Những lọn tóc đỏ au của con bé lấp lánh dưới nắng vàng, dày tới nỗi đã khổ sở lau ba mươi phút rồi vẫn chưa xong. Nhưng Fiona thích việc được Kile lau tóc bằng mảnh khăn trắng, nó làm em bớt nỗi buồn tủi khi nhận ra mình không còn mẹ.

"Ồ, có chứ ạ, có bạn con."

"Bạn?" - Người quản gia nọ mỉm cười ngạc nhiên, tò mò nếu không phải con chim Glitch thì sẽ là loài vật gì.

"Vâng. Tên cậu ấy là Eli Clark, trông như-" Fiona lưỡng lự một lúc rồi đáp, "Chúng ta vậy!"

Ánh mắt bà Kile bỗng lăn tăn, có lẽ vì quá lâu không còn thấy con người lảng vảng quanh khu vực này. Nhà của hai người là vùng cây cỏ thanh bình bị rừng độc bao quanh, lấy đâu ra người cơ chứ?

"Được rồi, thật là tốt khi con có một người bạn, và nhìn vẻ nôn nóng của con ta có thể biết con đang có một cuộc hẹn với Eli gì đó. Fiona con nên nhanh lên trước khi nắng bắt đầu gắt hơn và nhớ phải trở về kịp lúc mặt trời lặn. Tóc hẵng còn ướt nên đừng bện vội; cứ thả tóc ra và ta tin là chẳng mấy chốc nó sẽ khô thôi."

Bà Kile vờ hài lòng nhìn con bé, chải lại mái tóc đỏ còn thoang thoảng hương nhài. Fiona cũng gật đầu rất nhanh, rồi quơ vội giỏ bánh mì phết mứt mận tung tăng rời khỏi nhà.

Em hát lên những đoạn nhạc đứt quãng chẳng rõ tên tuổi, nhưng tràn ngập trong đó là thanh âm của niềm vui tưởng như mãi mãi vô tận. Tiếng hát ấy len vào từng tán cây, ngân ra tận những bụi dâu dại phía xa ngút ngàn. Đường đến khu rừng ấy chẳng còn gì u ám và tối tăm, mà rực màu nắng vàng dù nó chỉ tồn tại trong tâm trí em, trở thành loại ảo ảnh làm con người ta phải mê đắm. Và rồi khe khẽ nghiêng đầu dưới một gốc cây thật to, em áp chiếc vòng xanh lên đó, dồn hết trọng tâm để tìm bóng chàng tiên tri lẫn lộn trọng rừng sâu. Thật ra Fiona chẳng nghĩ lần này anh sẽ đáp lại lời gọi của mình, cũng tại ngày hôm qua họ xém nữa thì cãi nhau đấy thôi.

Thế nhưng em vẫn hi vọng mà. Rằng Eli sẽ lập tức tìm một tảng đá thật to, tạo nửa bên cánh cổng để em tìm đến mình.

Mà Eli làm thế thật. Trước sự ngỡ ngàng của Fiona, cổng xanh lần nữa được đáp lại dù rằng lần trước anh đã cảnh cáo lên cảnh cáo xuống rằng "Fiona, lần sau đừng đến nữa.". Nghĩ đến đó, em khẽ bụm miệng cười rồi lại chui sang bên kia, trong phút chốc tự cho rằng có khi vì anh ngại thôi, thực ra vẫn muốn có bạn lắm lắm. Suy nghĩ ấy không thể khiến em ngừng tủm tỉm, và vì thế Fiona lại càng hồ hởi khi bắt gặp đôi mắt của anh rực sáng dưới lớp mặt nạ.

"Gilman, lại là cậu đấy sao?"

Eli Clark không khỏi ngạc nhiên, hỏi một câu rất đỗi kì quặc.

"Nhưng mà cậu vừa nhận cổng?"

Nụ cười chợt tắt ngóm trên môi em. Thật nhiều câu hỏi hiện ra trước mắt, nhưng em chẳng dám hỏi. Có lẽ sợ bị Eli cốc một phát vào đầu, hay sợ hơn nữa là bị anh đuổi về chăng.

"Cổng gì? Nếu thứ đó dùng để triệu hồi cậu đến thì lần sau tớ quả quyết sẽ không nhận nữa đâu!" - Eli nhăn nhó càu nhàu, trong một khắc em chợt nhớ đến mặt bà Kile cũng tương tự thế khi em vô tình trở về quá giờ cơm - "Rõ ràng không phải con người mà, cứ mò đến đây làm chi không biết?"

[Eli x Fiona] Kẻ Gác Rừng Và Nàng Công ChúaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ